【. . . Thanh lọc độc tố hoàn tất. 】
【 Đang phân tích hoàn cảnh, toàn bộ thế giới trước mặt bị nhiễm bệnh độc D, Bệnh độc D liên tục duy trì tiến hóa 1 năm lẻ 6 tháng, mở ra hình thức lính đánh thuê tận thế, tỉ lệ tồn tại của kí chủ thấp hơn 1%. 】
【 Báo động, báo động, phía trước 1500m có rất nhiều bị nhiễm thể tiến tới. 】
【. . . Thưởng cho lần đầu thay đổi, kí chủ đã kích hoạt. 】
【 CMN. 】 Ngô Diệp bị điện giật thống khổ tỉnh lại, cả người như là bị xe lớn nghiền qua nghiền lại cả chục lần, các khớp xương đều đau nhức. Cậu chậm rãi mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, bầu trời âm u mù sương, không thấy nổi một tia nắng mặt trời.
Đây là chỗ nào?
Ngô Diệp mới vừa tỉnh lại, đầu óc có chút mơ hồ. Cậu giãy dụa ngồi dậy, tay sờ phải cái gì đó dinh dính lạnh như băng, tập trung nhìn vào: “—— Đờ Mờ!” Bên dưới là một cánh tay đã hư thối nghiêm trọng, cả bàn tay cậu thật không may đều ấn vào phần thịt hư thối, tay dính đầy dịch thể, cảm giác mu bàn tay ngưa ngứa, nhìn xuống thấy mấy con gòi to mọng đang bò trên tay, mùi tanh tưởi xông thẳng lên mặt.
“Má nó, má nó ——” Ngô Diệp nhảy dựng lên, vừa nôn khan vừa liều mạng phủi tay, hận không thể trực tiếp chặt luôn cánh tay đi.
“Má ơi, chuyện gì thế này?” Ngô Diệp sợ tới mức đỏ bừng mắt, từ bé cậu đã cực kì nhát gan, sau đấy cùng Ngô Ly xem phim kịnh dị chơi game khủng bố, cũng luyện ra chút can đảm, nhưng hiện tại gặp phải chuyện này, cậu mới phát hiện căn bản không phải xem phim hay chơi game có thể so nổi. Ngô Diệp sợ chết khϊếp, cậu hoảng sợ nhìn về phía xa, phát hiện mình đang ở một cánh đồng hoang vu bát ngát, cỏ dại khô vàng, ở giữa đám cỏ dại mọc lan tràn còn lẫn vào mấy xác chết không trọn vẹn, trên thi thể đầy giòi bọ, cũng có không thiếu xương khô nhìn không ra là xương người hay động vật, xa hơn chút nữa, có vài căn nhà lung lay sắp đổ, nhìn giống nhà nông thôn, trên đường nhỏ ngổn ngang một ít ô tô rỉ sét.
Ngô Diệp trong lòng kinh hoàng, gian nan nuốt nước miếng: “Đây rốt cuộc là chỗ nào?”
Ngô Diệp dù không nhạy bén cũng phát hiện sự việc không đúng, nơi này nhìn thế nào cũng không giống Thiên triều —— Thiên triều tốt xấu là xã hội pháp trị, chẳng ai dám vứt xác khắp nơi, hơn nữa xác chết đầy giòi như thế mà còn không bị phát hiện.
【 Phía trước có rất nhiều bị nhiễm thể tiến đến, xin kí chủ hãy nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu hoặc là thoát đi! 】
“Ai, ai đang nói chuyện?” Ngô Diệp nhìn quanh bốn phía, xung quanh cũng chỉ có mình cậu, nghiêng tai lắng nghe, hình như có thanh âm từ phía xa truyền lại.
【 Cảnh báo miễn phí lần cuối cho tân thủ kỳ: phía trước có rất nhiều bị nhiễm thể tiến đến, xin kí chủ hãy nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu hoặc là thoát đi!】
Thanh âm này hình như là truyền ra từ trong thân thể của cậu?
Ngô Diệp cúi đầu nhìn chính mình, áo sơ mi xám nhạt, quần đen, giầy thể thao màu đen bản limited yêu thích, di động trong túi quần không biết đã rơi từ lúc nào, vậy thanh âm là từ đâu truyền đến?
Tân thủ kỳ là cái gì, cảnh báo lại là cái gì, bị nhiễm thể là cái quái gì, kí chủ. . . Kí chủ? !
Chung quanh tràn ngập mùi hôi thối không thể xua tan, trên tay dính dịch, đau đớn trên cơ thể toàn bộ đều đang nói cho Ngô Diệp, cậu không phải đang nằm mơ.
Mình không phải là xuyên qua đi?
Kí chủ cái gì, chẳng lẽ đang thịnh hành xuyên qua mang theo hệ thống trò chơi?
Ngô Diệp cực thích tiểu thuyết mạng, đối với tình huống hiện tại cũng không xa lạ —— quen là bởi vì trong truyện vẫn đọc có khá nhiều —— chính là, má nó, chuyện không khoa học như vậy sao cậu lại gặp phải cơ chứ? Ước muốn lớn nhất đời cậu là làm một con sâu gạo tự do hạnh phúc! Tốt xấu gì cho cậu xuyên đến thế giới tu chân chứ, xuyên đến tận thế gì đó là muốn gϊếŧ người sao?
Đậu xanh rau má, phía trước là tang thi! Sống động tang thi! Một đoàn tang thi!
Ngô Diệp xin thề, những tang thi đó so với đám tang thi trong World War Z 3D đã xem ở rạp tuyệt đối kí©h thí©ɧ gấp ngàn lần!
Chạy! Tê liệt, chạy mau!
Bên tai lúc này lần thứ hai vang thanh âm điện tử máy móc: 【 Nhiệm vụ bắt buộc: Chạy trốn khỏi xác sống. Ngầm tiếp nhận. 】
Ngô Diệp căn bản không nghe rõ thanh âm kia đang nói gì, liều mạng hướng phía ngược lại chạy, hai chân bị tuyến thượng thận kí©h thí©ɧ, phát huy vượt mức bình thường.
Đàn tang thi đại khái không có tuyến thượng thận kí©h thí©ɧ, nhưng một khi chúng nó ngửi được hương vị thức ăn, tuyệt đối mạnh hơn so với uống thuốc kí©h thí©ɧ trăm lần.
Ngô Diệp chạy bạt mạng, sau lưng tiếng tang thi gào lên hưng phấn càng ngày càng gần, mùi hôi thối đặc biệt của chúng càng ngày càng nồng. Trong đầu Ngô Diệp chỉ có duy nhất một ý nghĩ, chạy, tuyệt đối không thể rơi vào vòng vây của tang thi.
Khi lâm vào tuyệt cảnh, có người càng sợ hãi đầu óc càng hỗn loạn, có người càng sợ hãi đầu óc càng thanh tỉnh. Ngô Diệp lần đầu tiên biết, chính mình vậy mà thuộc loại người sau.
Mắt thấy đằng sau tang thi đuổi đến càng ngày càng gần, Ngô Diệp cuối cùng thấy được cơ hội sống ——trên sườn núi phía trước có một căn nhà nông thôn có sân nhỏ! Còn có hai cánh cửa sắt lớn mở một nửa!
Ngô Diệp hít sâu một hơi, chạy thục mạng hướng ngôi nhà kia.
Chính là, phía sau thế mà có người còn chạy nhanh hơn cậu.
Đúng vậy, là người.
Ngô Diệp dụng sức chạy đuổi theo bóng dáng người nọ. Thực rõ ràng, mục tiêu của người nọ cũng là căn nhà nông thôn. Tình huống cấp bách, Ngô Diệp không kịp nghĩ nhiều, chỉ biết là nhất định phải theo sát người nọ, tuyệt đối không thể để cho người nọ đem cậu nhốt ngoài cửa, nếu không cậu chỉ có đường chết mà thôi.
Ngô Diệp gần như sử dụng hết toàn bộ sức lực, vẫn cứ chậm hơn người nọ vài bước, mà phía sau cậu, đàn tang thi chỉ còn cách có hơn mười mét, Ngô Diệp có thể cảm giác được những tang thi đó có thể cắn đứt cổ họng cậu ngay lập tức.
Rốt cục, người nọ xông vào căn nhà, hắn xoay người bắt đầu đóng cửa. Ngô Diệp rất muốn vọt vào đi, không để ý vấp phải hòn đá dưới chân, ngã mạnh ra đất.
Xong rồi.
Ngô Diệp tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Có người kéo y phục của cậu, thanh âm lạnh như băng nói với cậu: “Nhanh lên, cậu muốn chết sao?”
Ngô Diệp đương nhiên không muốn chết, mượn lực của người nọ, nhanh chóng vùng dậy, bước nhanh xông vào nhà. Nhưng mà, cuối cùng cú ngã vừa nãy làm chậm trễ thời gian, đàn tang thi đã chen chúc tới. Ngô Diệp chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, hương vị tanh hôi của tang thi thẳng hướng miệng mũi, bên tai chợt vang lên một tiếng kêu đau đớn.
Ngô Diệp sợ hãi mở to mắt, người nọ vậy mà dùng cánh tay của mình miễn cưỡng chặn miệng tang thi. Sống chết trước mắt, Ngô Diệp tiềm lực bùng nổ, nhặt lên cái cuốc rơi trước mặt, xoay người hung hăng nện vào đầu tang thi nam cường tráng kia, đầu tang thi bị cậu đập thủng lỗ, không có ngã xuống, nhưng là bị đập choáng váng, buông lỏng miệng lượn vòng xung quanh.
Ngô Diệp một tay lôi kéo người đàn ông đã là nỏ mạnh hết đà, một tay cầm cuốc, nghiêng người vào sân nhỏ, nhanh tay đóng lại cửa sắt lớn, chốt chặt then cài cửa bằng sắt. Tang thi đuổi tới gần bị giam ở ngoài cửa, chúng nó gào lên phẫn nộ, điên cuồng va chạm cửa sắt, cửa sắt thoạt nhìn khá dày, nhưng là nếu đám tang thi đó vẫn cứ đâm vào như vậy, cửa lớn bị phá hỏng chỉ là vấn đề thời gian.
Làm sao đây?
Ngô Diệp còn chưa nghĩ ra biện pháp, thế nhưng một tang thi nữ chỉ còn nửa người từ trong phòng đi ra, đúng chỉ còn nửa người, quần áo của tang thi nữ sớm đã bị hư hao chỉ còn mảnh nhỏ, ruột rơi ra kéo lủng lăng bên ngoài, vài sợi tóc dài rối tung, khuôn mặt béo mập đã bị gặm đến hoàn toàn thay đổi, một bên mặt rang lộ ra bên ngoài, tang thi nữ gào lên hưng phấn, vung hai tay đi về phía hai người Ngô Diệp.
Ngô Diệp trừ việc vừa rồi đập tang thi kia, đời này cậu gần như chưa bao giờ đánh ai, chứ đừng nói là gϊếŧ người, ngay cả gà cậu cũng còn chưa gϊếŧ con nào. Cho dù tang thi không phải người, nhưng chúng nó trước đây vẫn là người, dẫu mang theo khuôn mặt của quỷ, thì đó cũng là mặt người. Toàn bộ sức lực dốc hết khi sinh tử trước mắt kia, giờ tay cầm cuốc của Ngô Diệp run rẩy mãnh liệt.
Tần Vô Hoa không nghĩ tới chính mình trước khi chết vậy mà sẽ cứu một người nhu nhược yếu đuối đến vậy, bệnh độc D bùng nổ đã hơn một năm, thế mà còn có người ngu xuẩn đến mức không xuống tay được với tang thi, thật không biết làm thế nào mà người nọ sống sót được. Nhưng mà, dù sao hắn cũng sắp chết, người này có thể sống sót hay không thì liên quan gì hắn?
Ngô Diệp chợt nghe ‘Phanh’ một tiếng, quay đầu nhìn đến người đàn ông vừa cứu mình yếu ớt nằm dưới đất, lúc này cậu mới phát hiện, người nọ trừ bỏ bị thương lúc cứu mình, trên người còn có nhiều miệng vết thương, vài chỗ đã biến đen chảy ra mủ cùng máu đen. Ngô Diệp trong lòng căng thẳng, cắn chặt răng không hề do dự, cầm theo cái cuốc bước nhanh đi đến nữ tang thi phía trước, vung cuốc dùng sức bổ vào đầu nó, bổ hơn mười nhát nhằm phát tiết, đến khi đầu nữ tang thi nát thành một bãi nước bùn không thể nhúc nhích nữa, Ngô Diệp mới đỏ mắt thở hổn hển dừng tay.
“Này, anh không sao chứ?”
Ngô Diệp đi đến bên Tần Vô Hoa, muốn nâng hắn dậy, Tần Vô Hoa khẽ lắc đầu, đẩy tay Ngô Diệp ra.
Người này dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của mình, Ngô Diệp thế nào cũng có chút lương tri, không thể mặc kệ hắn nằm đấy, hỏi: “Anh bị thương rất nghiêm trọng, trên người anh có mang theo vắc-xin phòng bệnh không?” Trong Resident Evil vắc-xin phòng bệnh độc chính là trọng yếu đạo cụ.
Tâm tính Tần Vô Hoa vẫn luôn lạnh nhạt, không nghĩ tới trước khi chết vậy mà còn có thể gặp được một người thích pha trò như vậy, vắc-xin phòng bệnh? Nếu có thứ kia, hắn còn phải chạy trốn tang thi truy đuổi?
“Này, này, anh đừng có nhắm mắt, anh nói nhanh đi.”
Ngô Diệp thật sự sốt ruột, không đơn giản chỉ vì người đàn ông trước mắt này là ân nhân cứu mạng của mình, cậu biết rõ chỉ dựa vào chính mình, căn bản không có khả năng sống sót tại thế giới tang thi thành bầy này.
Thứ nhất không có lương thực, thứ hai không vũ khí, thứ ba không biết làm gì để mưu sinh, quan trọng nhất, thậm chí thế giới này ai cầm quyền cậu cũng không biết, cậu nên chạy trốn đi đâu, có thể trốn đến nơi đâu? Cho dù là chơi game online, NPC chỉ dẫn cũng không đến mức chưa kịp nói gì đã ngã xuống thế này, bên ngoài một đám quái lớn quái nhỏ kêu gào, như thế thì làm sao có thể vui vẻ chơi tiếp được? Chơi game online chết rồi có thể sống lại, bây giờ nếu đám tang thi bên ngoài xông tới, đoán rằng cậu sẽ bị chúng nó gặm sạch, chẳng có nổi cơ hội biến thành tang thi.
Tần Vô Hoa cảm thấy thân thể mình càng ngày càng lạnh, ý thức cũng dần tan rã, hắn nghĩ, có thể gặp gỡ một người thật long không muốn mình chết ở những phút cuối đời rất không dễ dàng.
Từ năm mười sáu tuổi đến bây giờ, hắn nỗ lực vì Lý gia đều đã mười hai năm, cuối cùng lại bị coi là rác rưởi mà vứt bỏ, hắn chết thì thôi, chỉ là đám anh em vào sinh ra tử cùng mình kia là đáng tiếc, không biết sau lần này, còn được mấy người còn sống, suy cho cùng là mình hại bọn họ.
Thiếu anh em chỉ có kiếp sau trả lại, trước tiên giúp cái người thích đùa giỡn này đi: “. . . Đem tôi ném ra bên ngoài, phía đông, có căn cứ. . .”
Tần Vô Hoa thanh âm càng lúc càng thấp, chưa nói dứt lời liền hôn mê, thân mình tựa vào chân tường trượt té trên mặt đất.