Chương 18: Thời khắc ly biệt

【Ta cảm thấy tang thi bị thiêu cháy ngày hôm nay tuyệt đối nhiều hơn số tích phân này. Hệ thống, mi chẳng lẽ đã làm sai công tác thống kê? 】 Thời điểm ngày hôm nay hành động, Ngô Diệp chính là đã nhìn thấy không ít tang thi cấp hai cùng chuẩn cấp hai, nói không chừng còn có cả chuẩn cấp ba, cậu khẳng định điểm tích phân không thể chỉ có như vậy.

Hệ thống tự động biến ra mặt bảng khống chế, trên mặt bảng hiện lên liệt kê rõ ràng số lượng tang thi ngày hôm nay tiêu diệt được: 1100 tang thi cấp một, 200 tang thi chuẩn cấp hai, 50 tang thi cấp hai, 5 tang thi chuẩn cấp ba, 【Dựa theo nguyên tắc tính toán, khấu trừ hiệu lực của người được thuê, kí chủ chỉ nhận được 1580 tích phân. Tính toán chuẩn xác không có sai lầm! 】 Thanh âm của hệ thống vẫn lạnh như băng như trước, chỉ là trong lạnh như băng mơ hồ lộ ra một tia ủy khuất.

Ngô Diệp nhìn thấy số liệu rồi tính toán đại khái một chút, lập tức tạc mao: 【Gì chứ, quá độc ác đi, khấu trừ của ta tới tận 1200 tích phân, đã gần một nửa rồi, thật không có đạo lý! Rõ ràng đạn nổ và xăng đều là ta mua, người cũng là do ta dùng tinh hạch thuê, lựu đạn là ta ném. Hoàn toàn đều là ta lao động mà dành được, tại sao còn muốn trừ tích phân của ta? 】

Hệ thống: 【Bọn họ là cậu thuê, không có được sự tán thành từ hệ thống, dựa theo quy tắc tỉ số, phải khấu trừ tích phân. 】

【Ai là người định ra cái điều khoản quy tắc tỉ số bá vương này vậy, rất không hợp lý! 】

Hệ thống: 【Nhân viên phát minh nghiên cứu. 】

Ngô nhị thiếu: 【… 】

Ngô Diệp vẫn có chút không cam lòng, bất quá ngẫm lại đã đủ lộ phí để về nhà, cũng lười tiếp tục cãi cọ cùng hệ thống. Hơn nữa tranh luận cũng vô dụng, hệ thống làm sao có thể trái lại được ý của nhân viên nghiên cứu phát minh cơ chứ?

【Ai, mi thật sự là rất vô dụng. 】 Ngô nhị thiếu bĩu môi khinh bỉ hệ thống.

Hệ thống: 【Như nhau. 】 Kí chủ ngu xuẩn gom đủ tích phân để về nhà rồi, là muốn rời khỏi đây sao? Hệ thống có chút hơi luyến tiếc nơi này.

【Ha, mi còn học được cách tranh luận?! 】 Ngô nhị thiếu tuyệt đối là kinh ngạc nhiều hơn tức giận. Cậu như thế nào lại có cảm giác ‘hệ thống’ biết nóng giận giống như mình vậy? Trí não sinh mệnh gì đó, chẳng lẽ thật sự tồn tại sao?

【Hừ. 】Hệ thống chột dạ rầm rì một tiếng, không thèm để ý tới Ngô Diệp.

Quên đi, hôm nay tâm tình tốt, không cùng nó chấp nhặt.

Bất quá có đủ tích phân để về nhà nhưng thật ra vẫn chưa xong, tinh hạch của cậu đã tiêu hết. Để về nhà thì phải cần tới 1000 tinh hạch, còn thiếu anh em Dương Khởi 600 tinh hạch thù lao nữa. Mặt khác còn Tần Vô Hoa cùng Kỉ Vân, cả hai đều có với cậu ‘giao tình vào sinh ra tử’, hai người lại gọi cậu là lão đại vài ngày như vậy, cậu nếu vô thanh vô tức rời đi, có phải hay không rất không trượng nghĩa? Không từ mà biệt, tốt xấu gì cậu cũng nên chừa lại cho cả hai thứ gì đó để bảo vệ mạng sống đi.

Vắc-xin phòng bệnh.

Lấy năng lực của Tần Vô Hoa, tinh hạch khẳng định là không thiếu. Kỉ Vân đầu óc rất thông minh, đi theo Tần Vô Hoa khẳng định cũng sẽ không chịu khổ. Cho dù về sau bọn họ mỗi người một ngã, Kỉ Vân cũng sẽ nghiên cứu thành công được thứ gì đó gọi là dò xét tang thi kia. Bằng với năng lực biến hóa từ mấy thứ đồ vụn nát trở thành những đồ dùng có tác dụng thần kỳ của cậu và Lý giáo sư, chắc chắn có thể sống qua ngày không tồi.

Chỉ có vắc-xin phòng bệnh, về sau có nghiên cứu được ra hay không thì không biết, thế nhưng hiện tại tuyệt đối là đồ vật có tiền cũng không mua được. Có được nó chẳng khác nào có thêm được một cái mệnh.

Một vắc-xin phòng bệnh là 500 tích phân, 100 viên hồng tinh (tinh hạch cấp hai), lại làm thêm hai đợt buôn bán nữa, mua vài ống vắc-xin phòng bệnh hoàn toàn không thành vấn đề. Dù sao cậu cũng đã ‘mất tích’ một tháng, muốn về nhà thời gian hẳn là sẽ không quá hai ngày nữa.

Thời điểm vừa tới, Ngô Diệp thật sự mỗi phút mỗi giây đều ngóng trông trở về, chỉ là hiện tại phải tính toán làm sao đủ ‘lộ phí’. Trái lại cậu có chút khϊếp sợ mỗi khi nghĩ tới quay về quê hương, vừa nghĩ đến phải trở về đối mặt với mọi chuyện, đối mặt với vài người, trong lòng phiền muộn không nói nên lời.

Quên đi, trước không nghĩ những cái này, đem mọi chuyện bên này dàn xếp thật tốt đã rồi nói sau.

Nhiệm vụ tang thi BBQ hoàn thành vô cùng thuận lợi, trở lại khu an toàn còn chưa tới 11 giờ. Mọi người sau khi thương lượng một phen, quyết định buổi chiều ở tại bên cạnh khu an toàn vây săn.

Mọi người giữa trưa ăn đơn giản một chút bánh rán cùng thịt bò hộp, sau khi ăn xong, ba người Tần Vô Hoa lại hấp thụ một ít tinh hạch, dị năng khôi phục tới mức độ tốt nhất.

Lại một lần nữa đi tới phụ cận khu an toàn, người ở nơi này vây săn so với buổi sáng nhiều hơn một chút. Phần lớn nhóm người săn tang thi đều hành động theo đoàn, ít thì ba năm người một tổ, nhiều thì hơn trăm người một đội. Thanh âm tiếng súng kêu vang thành một mảnh, tang thi không ngừng dũng mạnh lao lên, chiến đấu dị thường kịch liệt.

‘Nơi có người thì có giang hồ, có giang hồ tất có tranh đấu’, lời này đặt ở chỗ nào cũng đều đúng cả. Cho dù là đang trong quá trình săn bắn nguy hiểm, vẫn có không ít người lục đυ.c với nhau, ‘tranh quái, đoạt bảo, dành địa bàn’ mỗi phút mỗi giây đều diễn ra trên mảnh đất trống này.

Dương Khởi cùng Dương Lệ Na kinh nghiệm vây săn phong phú, nhanh chóng chọn ra được một mảnh đất có phong thủy tốt, trống trải lại người ít quái nhiều. Vốn có người đang bất mãn, Dương Khởi nâng tay lên liền ở ngay trước xe bán tải tạo thành một chiến hào [1], người bất mãn lập tức đem lời muốn nói toàn bộ nuốt vào trong bụng. Lam Thành có hơn 10 vạn người sinh sống, dị năng giả tính ra cũng không vượt quá được 2000 người, trong đó nhiều nhất chủ yếu là cấp một cùng chuẩn cấp hai. Dương Khởi vừa ra tay, người tinh tường đều có thể nhìn ra dị năng của anh tuyệt đối đạt tới cấp hai, thậm chí có khả năng cao hơn. Người như vậy là đối tượng mà thế lực khắp nơi tranh đoạt, không ai dám tùy ý trêu chọc vào. Đợi cho tới khi Tần Vô Hoa cùng Dương Lệ Na ra tay, những người này đã hoàn toàn không còn gì để phản đối, bọn họ thức thời hoặc là nên nói bọn họ lo lắng bị ‘ỷ thế hϊếp người’, cho nên phần lớn bộ phận liệp thi giả khác đều chủ động di chuyển tới vị trí bên cạnh.

Đây là thực lực.

Ngô Diệp cảm thấy có chút cảm khái, cuối cùng cũng cảm nhận được ‘thực lực vi tôn’ mà trước kia đọc được trên những cuốn sách kia là có tư vị gì. Loại tôn kính này cũng không phải ở trong buổi đấu giá tùy tiện ném ra ngót nghét nghìn vạn là có thể ‘mua’ được. Đáng tiếc phần kiêng kị cùng kính sợ này không phải dành cho cậu.

Đem súng máy điều chỉnh tốt đặt ở trên chiến hào, Ngô Diệp lập tức áp chế suy nghĩ miên man trong lòng, xuyên thấy qua kính nhắm, đem họng súng nhắm ở đầu của con tang thi thứ nhất. Bóp cò súng, trên gáy của tang thi xuất hiện một cái động lớn, tang thi đang ra sức chạy trốn tầng tầng lớp lớp ngã lên trên đất. Tang thi lăn vài vòng sau đó ánh mắt mờ mịt trống rỗng nhìn lên trên không trung xanh thẳm, cuối cùng linh hồn bị trói nhốt bởi tử vong cũng được giải thoát.

Theo tiếng súng vang lên, nhóm tang thi một con lại một con tiếp theo ngã xuống.

“Không hổ là lão đại, kĩ thuật bắn súng tiến bộ thần tốc a!” Ở trong lỗ hổng đang đổi băng đạn, Kỉ Vân đối với Ngô Diệp giơ lên ngón tay cái.

Ngô Diệp cũng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng một ngày trước trình độ của cậu vẫn chỉ là bắn mười phát chỉ trúng được sáu, bảy phát; làm sao ngày hôm nay liền biến thành súng thần bách phát bách trúng rồi? Ngoại trừ kĩ thuật bắn súng chuẩn, cậu thậm chí còn có thể tiến hành ‘dự phán’ trong truyền thuyết. Chỉ cần họng súng nhắm vào tang thi, cậu liền có thể phán đoán đưa ra được mỗi động tác tiếp theo của tang thi, sau đó tự nhiên lựa chọn được vị trí nổ súng tốt nhất. Không có gì là tận tâm cố gắng, hoàn toàn là tự nhiên, tựa như bản năng được rèn luyện sau trăm ngàn lần.

Hơn nữa sau khi bắn ra từng viên đạn, cánh tay của cậu tuy rằng có thể cảm nhận được lực phản chấn của súng, thế nhưng loại lực này căn bản không có đối với cánh tay của cậu tạo thành bất luận ảnh hưởng gì, một chút xíu tê dại cũng không có cảm giác được.

Chậm rãi cảm nhận, Ngô Diệp phát hiện thị lực của mình cũng trở nên rất tốt. Cậu trước kia thích lên mạng, thường xuyên là người suốt đêm đọc tiểu thuyết chơi võng du, đôi mắt không cận thị đã là tổ tông phù hộ, tốt nhất đừng có ảo tưởng tới thị lực được 5.0. Nhưng hiện tại nhìn tang thi ở ngoài vài trăm mét, cậu không chỉ có thể nhìn rõ được ngũ quan, mà thậm chí ngay cả chữ cái tiếng Anh trên cúc quần áo cũng đều có thể thấy được rõ ràng.

“Vẫn được.” Ngô Diệp hướng Kỉ Vân cười cười, mượn thời gian đổi băng đạn, cậu hỏi hệ thống: 【Cơ thể của ta có biến hóa, là bởi vì nguyên nhân do cường hóa gen sao? 】

【Ừm. 】 Hệ thống khó có được kiên nhẫn giải thích: 【Nếu cậu kiên trì tu luyện thì sẽ càng trở nên mạnh hơn. Nếu cậu giải khóa được gen bậc một, cậu cũng có thể có được dị năng, hơn nữa còn là dị năng độc nhất phi thường cường đại, không cần phải hâm mộ người khác. 】

Ngô nhị thiếu sờ sờ cằm, nhếch miệng cười nói: 【Vì cái gì ta giống như ngửi được một cỗ hương vị âm mưu? 】

Hệ thống có điểm chột dạ, giả chết lảng tránh.

Nam nhân đều không thiếu lòng hâm mộ đối với anh hùng, nhị thiếu đam mê xem X văn kê huyết càng không ngoại lệ. Chính là vừa rồi cậu chỉ được ‘thơm lây’ đã được cảm nhận kính sợ của người khác, điều này càng làm cho cậu ý thức được mị lực của lực lượng. Cậu còn chưa chân chính hưởng thụ được loại vinh quang do chính thực lực của bản thân mang tới thì cũng đã cảm nhận được mị lực của loại dụ hoặc đáng sợ này.

* kê huyết: hăng tiết gà, dùng để chỉ việc gì đó rất phấn khích, kí©h thí©ɧ nhiệt huyết và hưng phấn trong lòng

Cậu bây giờ còn chưa phải là dị năng giả, sẽ không thể cảm nhận được chân thật khi sử dụng dị năng. Thế nhưng mà cậu có dự cảm, loại năng lực xa xa tài giỏi hơn người này, một lần khát khao thì sẽ so với độc phẩm càng thêm khó từ bỏ. Giải khóa được gen bậc một sẽ khát vọng giải khóa được bậc hai, sau đó bậc ba, bậc bốn,… Tại vị diện thực lực vi tôn này, có lối tắt, ai mà không khát vọng có được lực lượng cường đại càng ngày càng mạnh?

Cậu cũng không cho rằng bản thân là một người có ý chí kiên định, cho nên, cậu quyết định về nhà sẽ tiếp tục thoải mái làm một mễ trùng ăn ngoan chờ chết, không bao giờ… quay trở lại vị diện này nữa. Cậu tốt nhất không nên đυ.ng vào thứ lực lượng không thuộc về vị diện của cậu kia.

Ngô Diệp không phải kẻ ngốc, hệ thống căn bản là sẽ không che giấu ‘cảm xúc’ của nó. Cho nên, cậu biết hệ thống thực ra là hi vọng cậu ở lại vị diện này. Cứ như vậy, cậu lại càng không nguyện ý cởi bỏ khóa gen bậc một.

Đổi xong băng đạn, Ngô Diệp thu lại tinh thần, tiếp tục săn bắn tang thi. Tuy rằng nghĩ như vậy có điểm vô tâm vô phế, thế nhưng cậu thực sự có cảm giác bản thân đang chơi một trò chơi tang thi chân thực khổng lồ. Kí©h thí©ɧ, khủng bố, tùy thời sẽ chết, nhưng mà cậu tham dự ở trong đó lại không có một chút lòng trung thành. Lại thêm hai ngày nữa thì trò chơi này liền kết thúc, vì lẽ đó, thực tốt quý trọng hiện tại.

Gϊếŧ tang thi tới quá chiều, Ngô Diệp đạt được hơn 300 điểm tích phân, hơn 100 viên tinh hạch cấp một, 10 viên phấn tinh (tinh hạch chuẩn cấp hai), 4 hồng tinh (tinh hạch cấp hai), tiền lời tương đối nhiều. Ngô Diệp lấy cớ đi vệ sinh rồi lặng lẽ đổi thành 50 cân muối ăn. Thừa dịp bốn bề vắng lặng, cậu đem balo đã trở nên phình lớn hơn đặt trở lại trên xe, tìm một ít vải bạt che lên nó.

Chờ Dương Khởi bọn họ vui vẻ thỏa mãn kết thúc công việc, Ngô Diệp đem hai anh em bọn họ gọi lên xe, đưa cho bọn họ năm túi muối: “Muối này là thù lao của các người ngày hôm nay. Đương nhiên, nếu các người không muốn…”

“Đồng ý, đồng ý, đương nhiên là đồng ý!” Dương Khởi hì hì tiếp nhận muối, vội vã không ngừng nói. Muối chính là thứ tốt, hiện tại muối ăn tại Lam Thành đã đều bị mấy thế lực lớn nắm giữ, bọn họ muốn bán bao nhiêu liền bán bấy nhiêu, không chừng ngày nào đó sẽ lại nâng giá. Có thứ này làm hàng tích trữ, chắc chắn sẽ giảm bớt được tiêu phí mua đồ của bọn họ.

Ngô Diệp hỏi: “Vậy hai người các anh có đồng ý hai ngày nữa tiếp tục theo tôi đi làm nhiệm vụ hay không? Tiền thuê liền dựa vào ngày hôm nay để thanh toán.”

Anh em Dương Lệ Na liếc nhau, cười nói: “Không thành vấn đề, vẫn là giống sáng sớm ngày hôm nay sao?” Nhiệm vụ này nhìn thì có vẻ hung hiểm, nhưng trên thực tế, chỉ cần phối hợp là tốt rồi. So với những nhiệm vụ có giá ngang bằng thì thoải mái hơn nhiều. Làm việc chỉ có nửa ngày, buổi chiều săn bắn còn có thể gắng gượng kiếm thêm được hơn 300 tinh hạch cấp một; một ngày tính ra là có thể kiếm được 600, 700 tinh hạch; giảm trừ phí tổn thì có tính toán thu vào được 400, 500 viên. Chuyện tốt như vậy, bọn họ ước gì được làm mỗi ngày.

“Ừ.”

“Đi, chúng tôi cam đoan sáng mai cùng đi!” Dương Khởi sáng ngời cười nói.

Thời điểm thừa dịp không ai chú ý, Ngô Diệp lặng lẽ đổi tiếp 10 cân muối, bổ sung vào balo đang trống trên ghế. Trên đường về nhà rẽ một vòng vào chợ đêm, Tần Vô Hoa dựa theo yêu cầu của Ngô Diệp, đem muối ăn đi bán, toàn bộ tiền lời dùng để mua vật liệu ‘chế biến’‘tang thi BBQ’ ngày hôm nay.

Trong hai ngày sau đó, mỗi ngày buổi sáng đều kiên trì đi tạo ‘tang thi BBQ’ một lần, buổi chiều thì săn bắn.

Thời điểm chạng vạng kết thúc công việc, Ngô Diệp lại dùng muối ăn để thanh toán tiền thuê với hai anh em Dương Khởi, sau đó thì để cho Tần Vô Hoa giúp cậu ở chợ đêm bán đi 100 kg muối ăn. Lúc này đây cậu đặc biệt cường điệu, không cần mua ‘nguyên liệu’ làm tang thi BBQ nữa, chỉ cần tinh hạch, tốt nhất là hồng tinh (tinh hạch cấp hai), cho dù có rẻ một chút cũng không sao. Mặt khác, còn dặn hắn mua nhiều thịt một chút, tối nay trở về mở một bữa tiệc lớn.

Tần Vô Hoa luôn luôn không nhiều lời, không hỏi nguyên nhân, trực tiếp khiêng muối đi vào chợ đêm để bán. Tần Vô Hoa liên tiếp vài ngày ở chợ đêm bán muối, mỗi ngày lượng muối bán ra đều là vài chục đến hơn vài trăm cân, đã khiến cho không ít người có tâm tư chú ý tới. Hôm nay hắn vừa ra tay liền bán tới 200 cân muối. Muối ăn trên cơ bản đã bị cao tầng Lam Thành lũng đoạn, tại chợ đêm chỉ có một ít người bán. Tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, những người đó trong chợ đêm đều là người của cao tầng cài vào, mục đích là để ổn định dị năng giả của Lam Thành. Muối ăn tại chợ đêm cung ứng có hạn, thuộc loại hàng khan hiếm. Sau khi Tần Vô Hoa mang muối tới bán, nửa giờ sau liền bán hết sạch không còn một mảnh.

Bởi vì có ưu đãi giao dịch hồng tinh, sau khi bán muối xong, trong balo của Tần Vô Hoa cơ bản đều là hồng tinh. Hắn ở chợ đêm đi dạo qua một vòng, dùng tinh hạch của bản thân để mua bổ dụng một ít đạn, mỡ tra súng cùng lựu đạn. Lại dựa theo yêu cầu của Ngô Diệp, mua 10 cân thịt gà biến dị, mua 5, 6 cân thịt heo rừng biến dị rồi mới rời khỏi chợ đêm.

Buổi tối, Ngô Diệp để cho anh em Dương Khởi ở lại, cùng nhau ăn một bữa tối phong phú.

Tay nghề của Lý giáo sư tuyệt đối không có người phản đối, Dương Khởi sau khi ăn xong lau mỡ trên khóe miệng, nói: “Quá sung sướиɠ, cuối cùng cũng được ăn một bữa no nê. Từ sau khi bệnh độc D bùng nổ, đây là lần đầu tiên tôi được ăn nhiều thịt như vậy.”

Kỉ Vân cười hì hì nói: “Đúng thế, lão đại của chúng ta nói đi theo cậu ấy sẽ có thịt ăn.”

Dương Lệ Na cười hỏi: “Ngô lão đại, còn thu tiểu đệ… không đúng, tiểu muội không? Có thể tính tôi một phần không? Là nữ hán tử có thể đánh nhau có thể chống đỡ, là chất liệu inox tinh khiết, dùng bao lâu cũng không rỉ sắt.”

Nghe lời nói của Dương Lệ Na có vẻ như là đùa giỡn, nhưng mà cô thật tâm muốn đi theo, cùng Ngô Diệp bọn họ tạo thành một tổ đội cố định. Bỏ qua không nói đến chuyện Ngô Diệp trong tay nắm giữ vật tư phong phú cùng thực lực của Tần Vô Hoa, Ngô Diệp cùng Kỉ Vân tuy là người thường, thế nhưng kĩ thuật bắn súng của Ngô Diệp đã hoàn toàn đạt tới trình độ của dị năng giả. Kĩ thuật bắn súng của Kỉ Vân cũng không kém, hơn nữa cậu có thể tạo ra một ít những thứ rất có giá trị thực dụng, tỉ như máy dò xét tang thi, tỉ như cậu hiện tại đang nghiên cứu một người máy trí năng ‘bắt tinh hạch’. Khiến cho Dương Lệ Na động tâm nhất đó chính là Ngô Diệp làm BOSS của tổ đội này có tính cách hào phòng, ngay thẳng, bình dị gần gũi, nhiều lần hợp tác ở chung rất vui vẻ, sau khi tiếp xúc cũng có thể cảm nhận được cậu không hạng người tâm cơ thâm trầm gì hết, không cần phải lo lắng bản thân ngày nào đó bị bán còn phải thay người kiếm tiền. Người như vậy, tuyệt đối thích hợp để hợp tác ở mạt thế.

Dương Khởi tự nhiên có tâm tư giống Dương Lệ Na, hai người bọn họ trong nhà đều trên có người già dưới có trẻ nhỏ chờ bọn họ nuôi sống, nếu có thể tìm được một tổ đội cố định đáng tin cậy, áp lực có thể ít đi phân nửa, nếu không bọn họ sớm muộn gì cũng phải xin gia nhập thế lực ở Lam Thành. Tuy rằng đó cũng là một con đường, nhưng mà chẳng khác nào làm con chó cho người khác, đâu có thể thoải mái làm người tự do như bây giờ?

Ngô Diệp nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh em Dương Khởi, trong lòng hơi hơi có chút tiếc nuối. Cậu cười nói: “Các người nếu nguyện ý, về sau có thể đi theo Vô Hoa. Đương nhiên, Vô Hoa có thu các người hay không thì phải để anh ấy định đoạt.”

Dương Khởi cùng Dương Lệ Na lúc này liền cao hứng, Tần Vô Hoa lại cảm thấy được Ngô Diệp đêm nay hành động thực cổ quái.

Mọi người hàn huyên trong chốc lát, sau khi Dương Khởi cùng Dương Lệ ra rời đi, Ngô Diệp cầm ra một ít hồng tinh, để cho Tần Vô Hoa cùng Kỉ Vân giúp cậu nghĩ biện pháp đổi thành hoàng kim.

Một mình cậu trốn trong phòng, dùng 2000 điểm tích phân cùng 400 tinh hạch đổi được 4 ống vắc-xin phòng bệnh; dùng 300 tích phân, 6 viên hồng tinh đổi 60 dược dinh dưỡng cấp thấp; 300 tích phân, 6 viên hồng tinh đổi 30 bình dược xua đuổi tang thi; lưu lại ‘lộ phí’ đủ để về nhà, tinh hạch cùng tích phân còn lại toàn bộ cậu đều đổi thành muối ăn, không nhiều lắm, vừa vặn 120 kg.

Trong chốc lát, đổi nhiều đồ vật như vậy, trong lòng nhị thiếu sinh ra một chút cảm giác thành công.

Kỉ Vân dùng một chút phương pháp, giúp Ngô Diệp đổi được thêm ước chừng 10 kg hoàng kim. Tại vị diện này, 5g hoàng kim có thể đổi được 1 viên tinh hạch cấp một; 20 kg hoàng kim trong này tương đương với 4000 viên tinh hạch cấp một, Ngô Diệp chỉ dùng hơn 30 kg muối liền có thể đổi được. Cho dù trong khoảng thời gian này ở ‘quê nhà’ của cậu giá vàng hạ xuống rất nhiều, nhưng 1g hoàng kim ít nhất cũng có thể bán được trên dưới 200 đồng, toàn bộ bán ra có thể đạt tới 4 triệu.

Đối với người thường mà nói thì là nhiều, đối với Ngô nhị thiếu mà nói 4, 5 triệu thật sự không tính là cái gì. Nhưng bởi vì đoạn trí nhớ đã quên đi rồi được chắp vá nhớ lại kia, trong lòng Ngô Diệp luôn luôn có chút dự cảm không tốt. Từ hệ thống nơi đó biết được đồ có thể được mang theo nhưng thể trọng vật phẩm xuyên qua trùng động không được vượt quá thể tích, cậu liền quyết định mang một ít hoàng kim trở về. Mặc kệ trong nhà là tình huống gì, hoàng kim này cũng thật sự là do cậu cố gắng quên mình mà đổi được lấy. Trừ bỏ mang theo hoàng kim trở về, Ngô Diệp còn chuẩn bị đem theo máy tính bảng mang về. Ngoài ra còn có rất nhiều thứ khác cùng nguyên bộ nguyên liệu mềm của trí não sơ cấp. Chờ sau khi cậu trở về, cậu có thể đem kỹ thuật của trí não sơ cấp phân tích, còn sợ không có tiền? Thoải mái trở thành Bill Gates thứ hai! Để xem lão già về sau còn nói cậu như thế nào nữa! Để cùng với máy tính bảng, còn có một khẩu súng, trên dưới trăm viên đạn. Mấy ngày nay cầm súng đã thành thói quen, không mang theo súng trên người, Ngô Diệp quả thực cảm thấy trong lòng không nỡ.

Tần Vô Hoa cùng Kỉ Vân sau khi mang hoàng kim đổi được trở về, hắn tiến vào liền nhìn thấy trong nhà có rất nhiều đồ vật này nọ.

“Cuối cùng anh đã trở lại, hoàng kim đổi được chưa?” Ngô Diệp hỏi.

Tần Vô Hoa gật gật đầu, đem cái túi rất nặng giao cho Ngô Diệp. Ngô Diệp mở túi ôm ở trước ngực ra, nhìn thấy trước mắt một mảnh màu vàng rực rỡ, cười tới cực kỳ tham tiền.

Sau đó, cậu đem túi đeo ở trên lưng, đem máy tính bảng bỏ vào trong túi ở trước ngực, lấy một chiếc hòm kim loại không lớn lắm có mật mã đặt ở trước mặt Tần Vô Hoa, “Mật mã của hòm là sáu số 1.” Cậu mở nắp hòm kim loại, trong hòm tràn ra từng đợt khí thể nhè nhẹ lạnh như băng, vải nhung màu đen lẳng lặng che ở trên 4 ốc tiêm có chứa chất lỏng, “Đây là vắc-xin phòng bệnh độc D, tổng cộng có 4 ống, toàn bộ đều giao cho anh, để anh xử trí. Kỉ Vân cùng chúng ta trải qua hoạn nạn, tôi hi vọng anh có thể để cho anh ta một ống.”

“Đây là dược xua đuổi tang thi cấp thấp, cái thứ này tuy rằng ngửi vô cùng thối, thế nhưng hiệu quả quấy nhiễu khứu giác của tang thi thì không tệ lắm. Bất quá kinh nghiệm chứng minh, cho dù thật sự có hiệu quả quấy nhiễu thế nhưng một người sống lớn đùng như vậy, có phun nhiều hơn nhưng đứng ở trước mặt tang thi thì cũng không có hiệu quả.”

“Đây là dược dinh dưỡng cấp thấp, hương vị cực kỳ tệ, nhưng mà hiệu quả chống đói so với ăn thịt cũng không sai biệt lắm. Các loại vitamin đều đủ hết, ăn vào không sợ bị tiêu chảy.”

“Còn lại đống này đều là muối ăn, anh xem rồi xử lý đi.”

Thất phu vô tội hoài bích có tội, ở trong lòng Ngô Diệp, Tần Vô Hoa cùng Kỉ Vân tuy nói là tiểu đệ còn không bằng bảo là anh em cùng sinh ra tử, nhưng mà mấy thứ này cậu lại chỉ giao cho một mình Tần Vô Hoa, bởi vì chỉ có hắn mới giữ được. Giao cho Kỉ Vân ngược lại lại là hại cậu ta.

Tần Vô Hoa nhìn vẻ mặt cười yếu ớt tới trong suốt của Ngô Diệp, trong lòng không khỏi sinh ra một chút co rút đau đớn, hắn lạnh giọng hỏi: “Cậu phải rời đi?”

“Ừ.” Ngô Diệp nhìn khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng của Tần Vô Hoa, tươi cười trên mặt không lộ ra nổi.

“Vậy cậu còn trở về không?”

Ngô Diệp vỗ vỗ hoàng kim trên lưng, nhếch miệng cười nói: “Đem mấy thứ này bán đi cũng đủ để tôi trải qua một đoạn ngày lành, trên lý thuyết sẽ không trở về nữa. Anh em, cố gắng bảo trọng, tôi sẽ nhớ anh.” Khó có được hai người anh em cùng vào sinh ra tử, lại phải rời khỏi, Ngô Diệp có thần kinh thô thế nào cũng không thể không sinh ra một chút sầu não.

Tần Vô Hoa biết Ngô Diệp có bí mật, nhưng mà hắn không nghĩ tới kết quả lại là như vậy. Tần Vô Hoa rất nhanh nắm chặt tay rồi lại buông ra, thẳng tắp nhìn vào mắt của Ngô Diệp, hỏi: “Có thể nói cho tôi biết cậu muốn đi đâu không?”

“Đương nhiên là về nhà.” Dù sao cũng sẽ lập tức rời đi, Ngô Diệp không ngại bại lộ bí mật của mình: “Anh hẳn là biết lý luận vị diện song song đi? Anh hiện tại có thể kiêu ngạo nói cho người khác biết, lý luận này tuyệt đối là có thật! Bởi vì tôi chính là người tới từ vị diện song song kia.”

“Nếu là vị diện song song, chỗ của các cậu có bị bệnh độc D lây nhiễm không?”

“Cái này thì thật sự không có. Thời gian các anh nơi này bùng nổ bệnh độc D, vị diện ở chỗ của tôi cũng huyên náo sôi sục, nói rằng mạt thế sẽ tới…” Ngô Diệp buông lỏng nhún vai, “Kết quả chẳng có chuyện gì phát sinh cả.”

Một vị diện hòa bình, một vị diện mạt thế hỗn loạn không có đạo đức.

Tần Vô Hoa tìm không ra lý do gì để Ngô Diệp lưu lại.

“Bảo trọng.”

“Đáng tiếc trùng động chỉ có thể đem một mình tôi xuyên qua, nếu không, tôi rất muốn mang anh tới vị diện của tôi.” Ngô Diệp nhấc tay vỗ vỗ lên bả vai của Tần Vô Hoa, “Bảo trọng. Thay tôi hướng Kỉ Vân nói một tiếng tạm biệt.”

“Được.”

Ngô Diệp ấn xuống nút 【Cửa truyền tống 】 trên mặt bảng khống chế, bạch quang chợt lóe, trong phòng trống rỗng, chỉ còn lại một mình Tần Vô Hoa mím môi không tiếng động đứng tại đó. Tay phải phủ lên vai trái vừa được Ngô Diệp chạm qua, tựa hồ có thể cảm giác được xúc cảm còn sót lại. Hai mắt của hắn kiên định toát ra một tia mất mác cùng không muốn mà ngay cả chính mình cũng không phát hiện ra.