Chương 14: Nhiệm vụ

Kỉ Vân trước kia đã từng cùng Vương Hòa chạy qua chỗ đất có mục tiêu cần thu thập một lần. Có cậu ấy dẫn đường, mọi người thuận lời tránh được không ít đoạn đường bị chặn cùng không ít đường vòng. Không hiểu vì sao, Kỉ Vân cảm giác được tang thi gặp phải ở dọc đường so với trước kia mơ hồ so với lần trước còn nhiều hơn nhiều. Bọn họ lái xe với tốc độ nhanh nhất đi tới, tiếng động cơ ô tô làm cho không ít tang thi truy đuổi ở phía sau bọn họ. Nhưng mà, hiện tại trước mắt, tốc độ của tang thi còn chưa vượt qua được tốc độ của ô tô.

‘Phanh —-’ một con tang thi đứng ở giữa đường lớn bị Kỉ Vân không chút lưu tình đâm bay. Thân thể tang thi cùng với kính chắn ở trước tiếp xúc thân mật trong nháy mắt, lưu lại một vết uốn lượn thật dài.

Trên xe, trừ bỏ Ngô Diệp ra, thần sắc của tất cả mọi người đều hờ hững, phảng phất như Tư Không kiến quan.

* Tư Không kiến quan: ý chỉ một điều gì đó rất thông thường, rất hay gặp phải

Ngô Diệp không thể nói rõ được cảm giác của mình là gì, yên lặng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính xe. Xe chạy tới biên của khu phóng xạ an toàn của Lam Thành, ngoài cửa kính là từng tảng lớn tàng lớn đất vườn hoang vu cùng với những nhà xưởng rải rác linh tinh. Vô số tang thi có hình người cùng hình động vật, điên cuồng mà chạy xuyên qua trong đám cỏ dại. Mọi người đơn thuần là lấy việc gϊếŧ tang thi để sinh tồn, hoặc là đứng ở trên đỉnh xe cầm dung máy bắn phá, hoặc là dùng dị năng tấn công, hoặc có vài người là cầm vũ khí đơn sơ cùng nhau vây săn.

Tiếng súng, tiếng gầm rú của động cơ, tiếng kêu rên la lên của con người, tiếng gào rú của tang thi, vô số âm thanh đan vào cùng một chỗ, chương nhạc mang tiết tấu của tử vong.

Kinh tâm động phách sao?

Không, đây chỉ là chiến đấu có cấp bậc thấp nhất. Tang thi phân bố rải rác thậm chí còn không đủ khả năng để hình thành tang thi triều cấp trung. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, đây chỉ đơn thuần là nhân loại đơn phương gϊếŧ hại vây săn. Một khi tang thi triều hình thành, cán cân sẽ nghịch chuẩn, đó mới chân chính là cảnh tượng địa ngục.

Ngô Diệp tới mạt thế đã hai mươi ngày, hôm nay mới xem như như là chân chính chứng kiến một góc sông băng của mạt thế. Đồng thời cũng chân chính cảm nhận được lời nói ai oán ‘Thương dân tình nhiều gian khổ’.

Lại đi về phía trước hơn 10 km, số lượng tang thi đột nhiên nhiều lên.

“Ngồi vững!” Kỉ Vân hét lớn một tiếng, xe đột ngột gia tốc, không ngừng phóng nhanh hơn để lại một cái đuôi thật dài ở sau. Tận lực tránh đi chướng ngại vật cùng tang thi càng lúc càng dày đặc trên đường quốc lộ.

Dương Lệ Na hiển nhiên không phải lần đầu tiên chứng kiến qua loại cảnh tượng này, hơi hạ xuống cửa kính xe, ra sức ném ra bên ngoài một ít đồ chơi còi hơi phát ra âm thanh bén nhọn, bên trên kim khí còn cột lại từng phiến thịt mỏng, trên miếng thịt còn phảng phát máu tươi. Huyết nhục tươi sống cùng thanh âm bén nhọn ở mức lớn nhất đã hấp dẫn được bản năng săn mồi của tang thi. Cô liên tiếp ném ra vài chiếc còi hơi, Kỉ Vân lập tức cảm giác được áp lực đột nhiên giảm xuống, nhân cơ hội dùng tốc độ nhanh nhất chạy thoát khỏi đoạn đường kéo dài 2 ~ 3 km ‘tường vây tang thi’ này.

Sau khi lao ra được đoạn đường này, số lượng tang thi rõ ràng giảm xuống rất nhiều, bất quá, so với khu phóng xạ an toàn của Lam Thành thì vẫn nhiều hơn nhiều. Nhìn thấy tang thi tre già măng mọc xông lên, Ngô Diệp không khỏi có chút nghĩ mà sợ --- may mắn lúc trước không bị hệ thống tùy tiện ném ra bên ngoài, bằng không quả thực chết như thế nào cũng không biết.

Xe lại đi tiếp hơn 30 km, cuối cùng dừng lại ở một tòa nhà dưới chân núi.

Mọi người rất ăn ý lấy súng đi gϊếŧ tang thi xung quanh, lại để Trương Linh nũng nịu xuống dưới trông xe, những người khác rất nhanh hướng trên ruộng trồng dược ở trên lưng chừng núi chạy tới.

Nhiệm vụ của bọn họ lần này là thu thập một loại thảo dược biến dị, thảo dược tiền thân là cây kim ngân, sau đó biến dị, cây kim ngân rút đi màu vàng chói mắt, trở nên giống như thủy tinh trong suốt.

Từng có liệp thi giả bởi vì cảm thấy đóa hoa này trong sáng xinh đẹp, tùy ý ngắt một ít mang về căn cứ. Sau đó lại phát hiện đây là cây kim ngân biến dị, không chỉ có thể thanh nhiệt giải độc tới kì diệu, mà đau đầu phát sốt đơn giản đều có thể trị được, hiệu quả có thể so với một ít thuốc đặc trị ở trước mạt thế.

Ở tình huống y dược hiện nay cực kỳ khuyết thiếu, cây kim ngân biến dị không thể nghi ngờ là một tài nguyên quý giá. Vùng Lam Thành đều không phải nơi sinh sản ra cây kim ngân, phần lớn đều là mọc hoang hoặc là dân cư tùy tiện nghịch ngợm ngắt một hai cây để chơi. Có rất ít nơi gieo trồng, bởi vậy muốn tìm cây kim ngân biến dị thì phi thường khó khăn.

Vương Hòa bởi vì là người địa phương cho nên mới biết được ở nơi này có một ruộng nhỏ trồng cây kim ngân. Chuẩn bị đã lâu, nghĩ muốn xoát vài lần nhiệm vụ này liền sẽ phát tài lớn, nào biết được ngay lần đầu tiên tới cả cánh hoa cũng chưa mang được về thì đã táng mạng.

Làm cho Vương Hòa thất bại chính là một bầy sói biến dị, hai mươi đầu sói to to nhỏ nhỏ có hơn một nữa là biến dị. Bọn họ đã bị chết vài người mới thể thoát khỏi được sự vây gϊếŧ của bầy sói. Đương nhiên, thương tổn của bầy sói cũng không nhỏ, hơn mười con sói biến dị cùng những con sói nhỏ đều chết ở trong tay đoàn người Vương Hòa. Song phương cừu hận dĩ nhiên là không chết không ngừng.

Tần Vô Hoa trước khi nhận nhiệm vụ này đã nghe được Kỉ Vân kể lại tình huống nơi này, sau khi cùng Dương Lệ Na bọn họ xác định quan hệ thuê tổ đội, đem tình huống đại khái nói cho bọn họ biết, báo cho bọn họ là phải đối mặt với cái gì, mọi người trong lòng đều tương đối hiểu rõ.

“Cẩn thận, chúng nó tới đây!” Tần Vô Hoa làm một cái động tác dừng lại, mọi người lập tức dừng cước bộ.

Dương Khởi cánh tay vừa nhấc lên, bùn đất trong quang mang màu vàng đất từng bước hình thành một vòng tường đất kiên cố cao hai thước. Kỉ Vân bỏ từ trong balo ra mấy người máy tạo hình như con chuột. Nhóm chuột máy vừa được đặt xuống đất liền cấp tốc lao nhanh ra phía trước vòng vây của tường đất hình thành nên, một con đâm vào đám cỏ dại đã mọc thành bụi bên trong ruộng trồng cây kim ngân. Có hai con sói muốn đuổi theo chuột máy đi vào trong ruộng hoa, đáng tiếc ở dưới thao tác của Kỉ Vân, chuột máy đã muốn đào đất chui xuống.

Một con sói chiến đấu phun ra một chuỗi đao gió đánh tới, chuỗi đao gió sắc bén ở trên tường đất lưu lại những vết rạn nứt đáng sợ. Lập tức có ba con sói xám ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, thân thể tăng vọt giống như bóng được bơm hơi, không ngừng lớn hơn gấp đôi, hai mắt đỏ ngầy điên cuồng xông lên đâm mạnh đầu vào trên tường đất. Trong nháy mắt tường đất bị đập văng tung tóe, ba đạo lôi điện màu tím lớn bằng miệng bát tinh chuẩn bổ tới trên đầu của chúng nó. Ba con sói xám kêu rên một tiếng, tứ chi mềm nhũn vô lực co quắp nằm trên đất, da lông cả người bị đánh tới cháy đen, không rõ sống chết.

“Ngao ô —–” Con sói đầu đàn cực hận, kêu lên một tiếng, mấy con sói đi theo cùng nhau vọt lên.

Triệu Kiến Quốc hai tay không ngừng ném hỏa cầu, La Dương dùng dị năng hệ phong của hắn ta thêm vào, hình thành một đường hỏa tuyến, khiến cho bầy sói không dám tiến lại gần. Dương Khởi điều động dị năng, một nhánh gai đất yên lặng không một tiếng động xỏ xuyên qua thân thể của một con sói cái. Con sói đầu đàn thấy đồng tộc lại ngã xuống, bản năng dã thú áp chế trí tuệ cùng lý trí mới hình thành. Chỉ thấy một đạo bóng đen hiện lên, con sói đầu đàn đã muốn vọt tới trước mặt Dương Lệ Na, răng nanh sắc bén hung hăng hướng cổ của cô cắn tới.

Đầu óc của Ngô Diệp trống rỗng trong một giây ngắn ngủi, phục hồi lại tinh thần, trường hợp trước mắt lại căn bản không xuất hiện máu bắn như hoa văng nơi.

Tình huống hết sức chỉ mành treo chuông, kim hệ dị năng của Dương Lệ Na rốt cuộc cũng tấn chức cấp hai, thân thể bên ngoài ngưng tụ thành kim loại, thành công cản trở một kích trí mệnh của con sói đầu đàn. Bất quá, con sói đầu đàn cũng bằng răng nhanh dị thường sắc bén của nó, ở trên cổ của cô làm xước một vết dài trên kim loại.

Con sói đầu đàn thấy một đòn không được, quay người mạnh mẽ cào một cái trên lưng của Triệu Kiến Quốc cùng La Dương hai người ở cách nó gần nhất. Trên lưng hai người lập tức xuất hiện một đường vết cào sâu tới mức thấy được cả xương.

Tiếng súng cùng tiếng kêu thảm thiết của hai người đồng thời vang lên, con sói đầu đàn không cam lòng mềm mại ngã xuống, huyết dịch lẫn vào trong não, hồng đỏ trắng bạch trộn lại một chỗ.

Năm con sói biến dị còn dư lại thấy tình huống không đúng, nức nở lập tức nhanh chóng nhảy lên, quay đầu chạy về phía rừng rậm trong núi.

“Shhh, mọe, cậu sao không sớm ra tay hơn một chút?” Triệu Kiến Quốc đau tới nhe răng trợn mắt, một mặt vui mừng vì không thương tổn tới xương cột sống, một mặt lại nhịn không được hướng về phía Tần Vô Hoa oán giận. La Dương vẫn vẻ mặt không thay đổi nhìn hắn.

Dương Lệ Na triệt hồi dị năng, bụm tay che cổ, chất lỏng đỏ tươi không ngừng theo giữa khe hở tràn ra, máu thịt đỏ tươi trần trụi bên ngoài hết sức khủng bố. Cô chịu đựng đau đớn cười nhạo một tiếng: “Nếu các người có thể phản ứng mau hơn một chút, hoàn toàn có thể tránh được một kích này. Ngược lại, nếu không phải Tần ca phản ứng nhanh, chỉ sợ hai người các người hiện tại đã là hai cỗ thi thể. Được người ta cứu còn oán hận người ta cứu không đúng lúc. Chậc chậc, người quả thực ti tiện tới vô địch, quả nhiên quả nhiên.”

“Dương Lệ Na, cô con mẹ nó có ý gì?” Triệu Kiến Quốc gương mặt đỏ bừng lên, không biết là vì tức giận hay là vì xấu hổ.

“Lệ Na, anh biết em vẫn còn bởi vì sự tình của Trương Linh mà oán anh…” La Dương thấy Dương Lệ Na đọt nhiên có thể đột phá, trong lòng muốn chữa lại quan hệ giữa hai người bọn họ. So với một dị năng giả hệ trị thương có khi được có khi không, lấy một dị năng giả hệ kim cấp hai danh tiếng rõ ràng là có giá trị hơn.

“Ngưng dùm, trước thu thập đồ đạc rồi rời đi, tôi không có tâm tình cùng anh nói chuyện vớ vẩn.” Dương Lệ Na hiện tại xem như triệt đê thấy rõ diện mạo của La Dương, một câu cũng không muốn nói nhiều thêm với hắn ta.

Vừa vặn lúc này Kỉ Vân thao túng chuột máy thuận lợi, một mảnh ruộng trồng cây kim ngân này không hề nhỏ, nhưng mà chân chính biến dị chỉ có ba cây. Một cây lớn còn hai cây nhỏ. Cây kim ngân sau khi biến dị mơ hồ có đặc trưng biến hóa theo phương hướng của những cây lớn. Các cành càng thêm tráng kiện cao ngất, lá cây xanh biếc mềm mại trở nên xanh thẫm cứng rắn, ở rìa ngoài còn có những răng cưa. Hoa so với cây kim ngân bình thường càng thêm xinh đẹp càng thêm lớn, trên cành mọc ra những gai nhọn kim thép. Không biết là bởi vì do hoa của cây kim ngân tiến hóa hay là do cấp bậc còn thấp, nó không giống với đại đa số những thực vật biến dị, có năng lực chủ động công kích như vậy.

Vừa rồi bọn họ cùng bầy sói chiến đầu động tĩnh không nhỏ, tất cả mọi người sợ hãi kinh động tới những động vật khác trên núi cùng với tang thi ở phụ cận xung quanh, vừa lấy được cây kim ngân biến dị tới tay, đoàn người lập tức khiêng thi thể của sói cùng cây kim ngân biến dị xuống núi.

Tần Vô Hoa khí lực rất lớn, một người vác bốn thi thể sói. Ngô Diệp vừa rồi hoàn toàn không xuất lực, chủ động khiêng thi thể của một con sói, nặng trên dưới 100 cân đặt ở đầu vai khiến cho hắn phải nhếch miệng. Kỉ Vân mang theo ba cây kim ngân, đám người Dương Lệ Na chia thành hai nhóm, một trước một sau thanh trừ tang thi đuổi theo. Chiến đấu lại chiến đấu, ở trước khi tang thi hình thành vòng vây, hữu kinh vô hiểm lên xe, thuận lợi chạy ra khỏi vây quanh của tang thi.

“Dương Lệ Na, cổ của cô vẫn bị chảy máu, thực sự không cần Trương Linh giúp cô?” Kỉ Vân đối với Dương Lệ Na ấn tượng không tệ, thấy cô vẫn bị chảy máu khiến cho sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nhịn không được liền hỏi.

Dương Lệ Na nói: “Dị năng của cô ta thời điểm muốn dùng mới có, thời điểm không muốn thì sẽ không có. Cậu cảm thấy cô ta sẽ vui vẻ trị liệu cho tôi?” Dương Lệ Na không chỉ một lần được lĩnh giáo sự giả tạo của Trương Linh, cô quả thực hiểu rõ ràng chút tâm cơ của cô ta. Nói xong Dương Lệ Na từ trong balo lấy ra một cuộn băng, đơn giản đem vết thương thanh tẩy qua rồi quấn lên. Tiếp theo, cô lại từ trong bao lấy hai chiếc còi hơi, đem phần băng dính đầy máu mà vừa rồi thanh tẩy qua vết thương cột ở mặt trên.

“Cô thật sự một chút cũng không lãng phí.” Ngô Diệp nói.

“Tiết kiệm là một mỹ đức, tiểu đệ đệ nên học một chút.”

“…” Còn có thể hay không cùng nhau vui vẻ hợp tác?!

“Thi thể sói của vừa rồi săn được, các người tính toán xử lý như thế nào?” Dương Lệ Na hỏi.

Ngô Diệp nói: “Đương nhiên là mang tới Lam thành rồi bán, còn như thế nào. Cô có ý tưởng gì?” Thịt sói chính là thứ tốt, nấu xong, hương vị hạng nhất, không nói tới còn thực bổ. Da sói lại còn là đồ vật chống lạnh rất tốt.

Dương Lệ Na lắc đầu cười nói: “Vừa nhìn đã biết ba người các người đối với Lam Thành không hiểu biết. Mang về thành để bán không phải là thay người khác kiếm một hồi sao?”

“Không trở về thành để giao dịch… chẳng lẽ lời đồn về chợ đêm của dị năng giả là thật sao?” Kỉ Vân kinh hô. Cậu từng nghe qua người ta nói trong Lam Thành có một khu chợ thần bí, chuyên cung cấp giao dịch cho dị năng giả, không cần nộp phí thuế thu gì hết, là tồn tại được cao tầng Lam Thành ngầm đồng ý.

Cao tầng của Lam Thành thỏa hiệp là vì muốn mượn sức cùng lôi kéo tập trung dị năng giả, bọn họ tự nhiên không hi vọng người thường học theo, ở ngoài thành làm ra cái gì đó khiến cho bọn họ không thể thu được thuế ở khu giao dịch. Vì vậy, bọn họ ngầm đồng ý cho chợ đêm của dị năng giả tồn tại, đồng thời cũng muốn nhóm dị năng giả đối với chuyện chợ đêm nói năng thận trọng.

Không ít dị năng giả tự cho rằng mình rất cao giá, tự nhận không muốn cùng nhóm người thường hợp tác, một nửa thân phận dị năng giả lại đều là vị cao tầng của Lam Thành mà phục vụ. Cuối cùng đại bộ phận dị năng giả tại chợ đêm đều vui vẻ tiếp nhận điều kiện của cao tầng. Phát triển tiến hóa tới bây giờ, dị năng giả trở thành thẻ vào cửa của chợ đêm, mà chợ đêm cũng chỉ là tương truyền trong tai của các dị năng giả.