Chương 21: Ghen ghét tận xương

Editor: Nene

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cô là đại tiểu thư Đồng gia muốn làm gì thì làm? Dựa vào cái gì cô có thể dễ dàng có được tất cả mọi thứ cô muốn?

Dựa vào cái gì mà ngay cả người đàn ông cô không cần nữa, cô ta cũng không thể chiếm được?

Mấy ngày nay, cô ta cũng đi đến gặp Từ Chu Phi, nhưng Từ Chu Phi một chút cũng không muốn phản ứng lại cô ta.

Hắn cho rằng đoạn video kia là do cô ta quay lén, thẻ tín dụng cũng là cô ta giở trò quỷ đóng băng lại, ngay cả khi cô ta nói mình mang thai, Từ Chu Phi cũng không tin.

Điều duy nhất hắn nói với cô ta là có thể giúp hắn đi tìm Đồng Ngải Linh đến đây không... Còn nói muốn cô ta giúp xin lỗi Đồng Ngải Linh, là hắn làm sai, hy vọng Đồng Ngải Linh có thể tha thứ cho hắn.

Đồng Ngải Linh Đồng Ngải Linh!! Tại sao cả thế giới đều chỉ biết Đồng Ngải Linh, không có ai nhớ đến cô ta?

Trước khi tới thành phố B, Giang Y Nhu cô cũng là một đại mỹ nhân!! Người theo đuổi cô ta trong trường học cũng có một đống!

Nghĩ đến đây, Giang Y Nhu oán hận nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại của Đồng Ngải Linh.

"Mày cho mẹ yên tĩnh một chút! Mấy ngày này đừng có đi trêu chọc nó!!"

Làm sao Giang Vũ Hiên lại không biết con gái mình đang suy nghĩ gì chứ? Nhìn thấy ánh mắt hung tợn của nó nhìn cửa phòng Đồng Ngải Linh, bà ta liền biết con gái mình không nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp.

"Mẹ... Tại sao tất cả mọi người chỉ biết đến Đồng Ngải Linh!!" Giang Y Nhu nhỏ giọng tủi thân khóc.

"Khóc cái gì mà khóc? Khóc là biểu hiện của kẻ yếu đuối, có khóc cũng vô dụng! Mày có nhiều nước mắt như vậy thì không bằng giữ lại mà khóc trước mặt ba mày đi! Đồng Ngải Linh đi đầu thai, có được một người cha tốt, còn ba mày là một tên du côn lưu manh, không trách người khác được!"

Thấy con gái khóc, Giang Vũ Hiên cũng vô cùng đau lòng, chính là có thể như thế nào? Bà ta không thể nào cho con gái một người cha tốt.

Chỉ có thể nghĩ cách cướp cha của người khác cho nó, sau này nó thay da đổi thịt, có thể có một nơi để trở về.

"Mẹ..."

Giang Y Nhu dựa vào bên cạnh Giang Vũ Hiên, nhỏ giọng khóc nức nở, cô ta đã quen mẹ nói như vậy với mình từ lâu rồi.

Đối với lời của Giang Vũ Hiên, đương nhiên cô ta cũng đồng ý, quả thật cô ta không may mắn như Đồng Ngải Linh, không có một người cha tốt, nếu cô ta có một người cha tốt...

Đồng Ngải Linh ở trong phòng ngủ một giấc, ngủ một mạch đến buổi chiều ngày hôm sau cô mới tỉnh lại.

Cho Tráng Tráng đang gào khóc trong không gian thêm một ít đồ ăn ngon, lại rót một ly máu cho vào trong không gian, lúc này mới đi xuống lầu.

Trong nhà lúc này ngược lại là rất yên tĩnh, không có ai, người giúp việc thấy cô đi xuống liền rót cho cô một cốc sữa bò, chuẩn bị cho cô bữa trưa phong phú.

"Tiểu thư, thiếu gia đang ở bên kia vườn hoa, nói là có khách đến, muốn cô đi đến đó."

"Biết rồi."

Đồng Ngải Linh nghe thấy Đồng Ngải Ni ở nhà, ba phát ăn xong đồ ăn trên tay, đứng dậy.

Người giúp việc bên cạnh lại bị tốc độ ăn cơm của cô làm cho kinh ngạc, há hốc miệng.

Đồng Ngải Linh là một thiên kim* tiểu thư, lễ nghi dùng bữa đương nhiên là phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa chính cô cũng có chút kén ăn, đối với đồ ăn đều chỉ là thử qua rồi thôi.

*Thiên kim: nhiều tiền nhiều bạc.

Trừ phi là cực kỳ thích ăn, đâu lại giống như hôm nay, như là gió cuốn mây tan vậy, nhanh như thế đã ăn hết sạch đồ ăn rồi sao?

Đồng Ngải Linh lại lười quan tâm đến cảm nhận của người giúp việc, ở mạt thế lăn lộn mấy năm, ngay cả rễ cây cô cũng đã từng ăn chứ đừng nói đến đồ ăn thơm ngào ngạt trước mắt này.

Cô chậm chạp đi dạo đến vườn hoa, mấy ngày nữa cũng không có thời gian nhàn nhã như vậy nữa rồi, cây cối trong vườn hoa này cũng sẽ dần dần khô héo.

Phong cảnh đẹp như vậy, thời gian rảnh như vậy cũng sẽ không có nữa, vậy sao không nhân tiện bây giờ tận hưởng nhiều một chút chứ?

I"m comeback!