Editor: Nene
"Thiếu gia..."
Một người đàn ông không biết xuất hiện từ chỗ nào đi đến, thấy vậy, cung kính xin chỉ thị của Tư Đồ Viêm Thần.
"Đi điều tra bối cảnh của cô ấy."
Tư Đồ Viêm Thần nói xong, liếc nhìn thoáng qua nơi Đồng Ngải Linh vừa biến mất, đi vào bên trong phòng thí nghiệm.
Mà bên kia, Đồng Ngải Linh thật vất vả trốn vào trong xe, thở hổn hển nửa ngày, cuối cùng mới bình tĩnh lại.
Người đàn ông vừa rồi kia, chính là đối tượng mà người lợi dụng cô muốn đối phó trong mạt thế, Tư Đồ Viêm Thần!!!
Có thể nói, người đàn ông này là một trong những người nguy hiểm nhất Hoa Hạ quốc.
Gia tộc Tư Đồ, ban đầu vốn là tồn tại thần bí nhất ở Hoa Hạ quốc, ngay cả người lãnh đạo Hoa Hạ quốc lên nắm quyền cũng cần phải nhận được sự thừa nhận của gia tộc Tư Đồ mới có thể.
Chỉ là gia tộc Tư Đồ làm việc vô cùng kín đáo, những tộc trưởng trước đều chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng.
Sau khi tận thế đến, gia tộc bọn họ giống như là đã sớm chuẩn bị, mặc dù có tổn thất, nhưng không phải rất lớn.
Mà Tư Đồ Viêm Thần lại là một tên không thể thức tỉnh dị năng, lại bình yên vô sự thành lập căn cứ của loài người lớn nhất mạt thế, tồn tại giống như chúa tể*.
*Chúa tể: (bá chủ) ý nói một tập đoàn hoặc một người nào đó xưng bá trong một lĩnh vực hoặc địa phương nào đó.
Người như vậy, truyền thuyết kể về hắn có rất nhiều, mỗi một cái cũng đủ để cho Đồng Ngải Linh run sợ.
Nhưng cô lại bị người nọ đưa đến bên cạnh Tư Đồ Viêm Thần, muốn mưu hại cô.
Chỉ tiếc, cô không chịu để người khác lợi dụng, cuối cùng tự sát, mà không ngờ rằng người này lại để cho cô một thân toàn thây, cô không biết tại sao hắn lại đối xử tốt với một mình cô như vậy.
Nhưng cô không bao giờ muốn trở lại những quá khứ khủng khϊếp đó nữa, càng không muốn làm dịu* Tư Đồ Viêm Thần người này.
*解除: bỏ, xua tan, giải trừ, huỷ bỏ, làm... dịu đi.
Bởi vì cô biết, ở bên cạnh hắn, cô sẽ gặp được người kia, cái người cực kỳ khủng khϊếp kia...
Cuối cùng mới bình tĩnh lại, cô đưa người phụ nữ kia về nhà, sắp đặt tốt, sau đó mới trở về căn phòng mình thuê ở bên dưới. Cô ăn gì đó, khóa kỹ cửa phòng rồi tự nhốt mình trong nhà vệ sinh.
Lại đi vào trong buồng nhà vệ sinh vững chắc, hơn nữa còn tự trói chặt cả người mình lại, cuối cùng, cô lấy cái ống tiêm kia ra, tiêm lên trên người mình...
Đồng gia, Đồng Minh Phong nhìn nửa bên mặt sưng lên và có chút nhát gan của Giang Y Nhu, vẫn luôn nhìn trộm Giang Vũ Hiên với ông.
Hai mẹ con này, thật đúng là khiến ông không bớt lo được!!
Bên kia, Đồng Ngải Ni hung hăng dữ tợn chờ Giang Y Nhu và Giang Vũ Hiên, hận không thể gϊếŧ chết dáng vẻ hai mẹ con này.
Đồng Minh Phong tin rằng, nếu không phải mình còn đang ngồi ở chỗ này, con trai nhất định sẽ đi lên đánh cho Giang Y Nhu một trận tơi bời.
"Các người nói mau, chị của tôi đã đi đâu rồi!!!"
Đồng Ngải Ni liếc nhìn lão ba Đồng Minh Phong của mình một cái, có chút oán hận, Đồng Minh Phong lần đầu tiên phá lệ không lớn tiếng quát cậu.
Bởi vì ông cũng rất muốn biết, con gái của mình đã đi đâu, cũng đã năm ngày rồi, Đồng Ngải Linh giống như là mất tích vậy.
Chỉ để lại cho ông mỗi một lá thư, nói là không muốn ngẩn ngơ ở trong căn phòng này, muốn đi ra ngoài giải sầu.
Hiển nhiên là ông biết lý do.
Con gái chân thành đem lòng yêu cái thằng cha* Từ Chu Phi kia, lại không ngờ rằng, Giang Y Nhu và Từ Chu Phi lại thông đồng với nhau.
*Gốc là tiểu tử, nghĩa là người trẻ tuổi, ở đây nói Từ Chu Phi là thằng cha mang theo ý khinh miệt.
Còn con gái phát hiện ra theo cách như vậy, làm sao nó có thể chịu được chứ?
Lúc trước khi thằng cha Từ Chu Phi kia theo đuổi con gái, ông đã không hề xem trọng cái thằng nhãi thối miệng lưỡi trơn tru này rồi, chẳng qua là con gái thích, ông đương nhiên không thể làm cho con gái khó chịu.
Nhưng lại không ngờ rằng, cái thằng nhóc chết tiệt này, mang họa hại con gái ông còn chưa đủ, còn muốn hưởng thụ tề nhân chi phúc* chứ!
*Tề nhân chi phúc: hưởng phúc một chồng nhiều vợ (Google)
Nghe Giang Y Nhu nói, lúc học cấp hai cô ta và Từ Chu Phi đã ở bên nhau, sau đó, Từ Chu Phi bay đến thành phố B, lại đeo bám cô ta và theo đuổi con gái ông.