Tống Hữu Ái gật đầu, đột nhiên phát giác không biết bắt đầu từ khi nào, mà con gái đã trở thành tâm phúc của người trong nhà.
Nguyên bản mọi người đều đang bất an, nhưng một khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bình tĩnh của con gái, không biết vì sao trong lòng liền an ổn lại.
“Ông ngoại bà ngoại, hai người trước ngồi xuống.” Tạ Ngưng đỡ hai ông bà ngồi xuống sô pha: “Hai người cũng vừa mới xem qua video, hiện tại tình hình bên ngoài rất căng thẳng, Tống Gia Các tạm thời xem như an toàn.”
“Dì nhỏ và cậu nhỏ còn chưa có tin tức. Nhưng hai người cũng đừng có gấp, hiện tại không có tin tức, mới là tin tức tốt nhất.”
Dựa theo kinh nghiệm ở đời trước, hai vợ chồng nhà cậu nhỏ, dì nhỏ trong thời gian mới bắt đầu mạt thế, có thể xem như là hữu kinh vô hiểm.
Ngược lại là một mình Tống Thế Tuấn, ở Tô Thị bên kia mười phần nguy hiểm.
Tống Diệu Quốc còn bình tĩnh hơn so với bà lão nhà mình: “Ngưng Ngưng nói rất có đạo lý, bà cũng đừng có sốt ruột quá.”
“Tuấn Tuấn cùng thầy cô và bạn học của nó đi tham gia giải toán học ở Tô Thị, sẽ có nguy hiểm không?” Tống Hữu Ái hỏi.
Là mười phần nguy hiểm!
Tạ Ngưng không biết nên giải thích thế nào cho người trong nhà.
Nếu như nói thật, ngược lại sẽ khiến bọn họ thêm lo lắng.
Trên thực tế, Tống Thế Tuấn ở đời trước bị biến thành tang thi, sau khi mạt thế bắt đầu, vẫn luôn không hề quay lại quê nhà.
Tạ Ngưng còn nhớ rất rõ ràng, đời trước, khi đến năm thứ năm ở mạt thế, cô đi theo đồng đội đến Tô Thị làm nhiệm vụ.
Ở một xưởng mì ăn liền bị bỏ hoang đã thấy được em trai đáng thương của mình.
Gầy da bọc xương, có bao nhiêu đốt xương sườn đều có thể thấy rõ được.
Khi đó Tống Thế Tuấn đã hoàn toàn không còn bất cứ ý thức nào nữa, nhưng thằng bé vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm cô.
Đôi mắt màu xám trắng không có chút ánh sáng nào.
Khi bạn bè tang thi ở bên cạnh đánh tới đoàn người của Tạ Ngưng, thì Tống Thế Tuấn vẫn cứ lăng lăng đứng ngốc ở nơi đó nhìn cô.
Thiếu niên như ánh mặt trời ngày xưa, hiện giờ đầu tóc rối bù áo quần tả tơi, tay trái đã sớm không biết rơi đi nơi nào.
Tạ Ngưng cho rằng, trải qua năm năm ở mạt thế, tâm địa nàng đã sớm đủ cứng, nhưng mà cho tới khi tận mắt nhìn thấy đồng đội chặt đi đầu của Tống Thế Tuấn, cô vẫn là không thể nhịn được mà hỏng mất.
Năm thứ năm mạt thế.
Tống Thế Tuấn đi rồi, Tạ Ngưng mất đi người thân cuối cùng.
Từ ý nghĩ nghiêm khắc mà suy xét, thì Tạ Ngưng chính là từ năm đó trở đi, bắt đầu lột xác trở thành một người máy không có tình cảm.
Mà hiện tại, tất cả đều vẫn còn kịp.
Cô không thể hoảng, phải làm việc từng bước ngay ngắn trật tự.
Cô muốn trước thu xếp ổn thỏa cho bên này, sau đó lại đi tìm Tống Thế Tuấn.
Theo mỗi bước đi hiện tại của cô, bất luận chuyện gì cũng còn cách cứu chữa.
Đủ thứ loại bi kịch trong quá khứ, Tạ Ngưng không hi vọng lại phải trải qua dù chỉ một lần, vĩnh viễn cũng không!
“Ông ngoại bà ngoại, cậu, nẹ, con thức mới thức tỉnh dị năng hệ kim nên hiện tại còn không quá mạnh, nhưng gia cố sân nhà hẳn là không có vấn đề gì lớn.”
Tống Khả Hân dơ tay nhỏ.
“Em nói.”
“Chị, vì sao ba em và chị đều đã thức tỉnh dị năng, mà chúng em lại không có?” Tống Khả Hân vừa mới thấy ba mình, một tay liền có thể dễ dàng nâng lên bàn đá nặng trầm trọng, quả thực là kinh ngạc đến ngây người.
“Bởi vì cơ thể chúng ta lúc trước đều đã xảy ra sốt cao.” Tạ Ngưng hơi nặng giọng: “Em và mẹ chị, ông bà ngoại đều không có bị cái này, cũng không nhất định là chuyện gì xấu.”
“Có một số chuyện cần phải muốn nõi rõ, chính là từ hôm nay trở đi. Ngoại trừ ông bà ngoại, những người còn lại đều phải tiến hành rèn luyện thân thể.”
“Mặc kệ có dị năng hay không, chạy trốn là kỹ năng sống hạng nhất. Về sau mỗi ngày chúng ta đều phải tập chạy từ trước nhà đến ra sau nhà, chạy đến cực hạn.”
Hai cô cháu Tống Hữu Ái và Tống Khả Hân nhìn nhau, đồng thời lộ ra khuôn mặt đau khổ, nhưng vẫn căng da đầu gật xuống: “Được!”