“Đại Vĩ, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Một người nữ mặc áo ngủ tơ tằm, dáng người lả lướt từ trên cầu thang đi xuống, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười phong tình.
Tâm trạng Lý Đại Vĩ đặc việt kích động: “Oánh Oánh, anh là dị năng giả! Hiện tại anh cảm giác toàn thân tràn đầy sức lực, có thể trực tiếp đánh chết một con trâu!”
Sớm biết mình thức tỉnh dị năng, mới vừa đã đấu với ông già Tống Hữu Chí kia một trận!
Làm gì còn phải trốn vào nhà?
“Triệu Oánh Oánh, cô làm gì bây giờ mới dậy, cô là heo đầu thai à?”
Sao anh của cô lại coi trọng loại phụ nữ lười như vậy, không kiếm tiền không làm việc còn ngủ đến khi trời tối, mỗi ngày đều duỗi tay há mồm đợi cơm.
Đến bây giờ còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đúng là mệnh tốt.
Khổ cho hai anh em bọn họ, đầu tiên là hôn mê phát sốt hơn một giờ, sau khi tỉnh lại phát hiện ông bà nội nổi điên chỉ muốn cắn người.
Đối chiếu sự việc viết trong tin nhắn từ đầu đến cuối, hai người đều choáng váng.
Phải biết rằng hai anh em và Triệu Oánh Oánh chuyên môn ở nhà chờ ăn, mười ngón không dính tí nước xuân, không nói khoác thì ngay cả ăn trứng gà cũng không phải tự mình lột vỏ.
Hiện tại ông bà nội biến thành tang thi, sau này ai giặt quần áo nấu cơm, ai nuôi bọn họ?
Trước nhốt ông bà trong phòng, đến lúc đó lừa ông bà già nhà họ Tống ở đối diện lại đây.
Chỉ cần giúp đỡ ông bà già nhà họ Tống kia gϊếŧ chết ông bà nội, là có thể tự cho mình làm ân nhân nhà họ Tống, đến lúc đó không phải liền có thể thuận lý thành chương, dọn đến trong nhà họ Tống làm thiếu gia, thiếu phu nhân, đại tiểu thư nhà họ sao?
Thế đại biến xấu thì có gì đáng sợ, dù sao chỉ cần bọn họ tiếp tục ăn bám là được rồi.
Suy tính không tồi, nhưng không ngờ lại đột nhiên xuất hiện mấy tên ngốc đến cửa làm đăng ký cái gì.
Vì giữ lại số vật tư còn lại không bai nhiêu trong nhà, Lý Đại Vĩ mới đánh cược thả ông bà nội tang thi ra.
Sự việc tuy rằng không giống như bọn họ đã tính toán, nhưng kết quả cuối cùng cũng không khác nhau mấy.
Tạ Ngưng ra tay gϊếŧ ông bà nội bọn họ, kia chẳng phải là nhà họ Tống phải phụ trách ăn uống nửa đời sau của bọn họ sao?
Nói đến kỹ thuật ăn bám, bọn họ chính là chuyên nghiệp.
“Tưởng, không được nói chuyện như vậy với chị dâu.” Lý Đại Vĩ cảnh cáo liếc nhìn Lý Tưởng một cái, “Oánh Oánh, lại đây anh cho em xem chút video. Em đừng sợ nha, hết thảy đã có anh lo.”
“Như thế nào đó?” Triệu Oánh Oánh đầy mặt khó hiểu đi đến bên người Lý Đại Vĩ: “Xem video gì?”
Video vừa mở ra, Triệu Oánh Oánh đã trừng lớn mắt che miệng, vẻ mặt không thể tin.
….
“Những chuyện đó đều là thật sao?” Bà Tống nắm lấy tay Tống Khả Hân.
Tống Khả Hân gật gật đầu: “Ông nội bà nội, hiện tại bên ngoài rất loạn. Chúng ta tạm thời trốn trong nhà một thời gian. Chị nói, qua một đoạn thời gian phía trên sẽ phái người tới đón chúng ta dời đến nơi an toàn, cho nên lúc này chúng ta phải ở yên trong nhà, lẳng lặng chờ đợi là an toàn nhất.”
Bà Tống gắt gao lôi kéo tay Tống Khả Hân, cơ hồ như đứng đổng lửa, như ngồi đống than: “Vậy chú và cô nhỏ của con phải làm sao bây giờ? Họ có đang an toàn không?”
Tống Khả Hân nắm tay bà nội an ủi: “Bà nội đừng có gấp. Cô lớn mới gửi tin nhắn trong nhóm, để bọn họ tận lực chạy đến chỗ chúng ta.”
“Nếu như không được, chúng ta lại nghĩ cách khác.”
“Bên Tuấn Tuấn đã gửi chưa? Nó có đáp lại không?”
“Chờ sau khi gia cố và bố trí lại xung quanh nhà, con liền tự mình đi đón Tuấn Tuấn.” Tạ Ngưng cùng Tống Hữu Chí và Tống Hữu Ái vào nhà chính.
Tống Hữu Ái trở tay đóng cửa lại, có chút giật mình: “Ngưng Ngưng, còn muốn đi Tô Thị đón Tuấn Tuấn?”
Tạ Ngưng gật đầu: “Mẹ, việc này con đã sớm tính tốt, đợi lát nữa lại nói.”