Chương 48: Không Thể Không Có Tâm Phòng Người.

“Đúng!” Trong mắt Lý Tưởng lướt qua một tia tính kế, gật đầu phụ họa: “Nên nhà họ Tống phải phụ trách sinh hoạt sau này của anh em chúng tao.”

“Ai bảo Tạ Ngưng gϊếŧ chết ông bà nội chứ? Gϊếŧ người thì đền mạng!”

“Đúng, gϊếŧ người thì đến mạng, hiện tại không cần các người đền mạng, phụ trách sinh hoạt của bon này là được, thế nào? Tiện nghi mấy người!”

Bên kia, Tống Hữu Chí sức lực rất lớn, ở bên cạnh biệt thự nhà họ Lý đào hố chôn ba con tang thi, nội tạng rơi xuống đất cũng được xử lý nhẹ nhàng sạch sẽ.

Lại đổ nửa xe bùn đất và rơm đổ lên trên, mùi máu tươi liền hoàn toàn bị che lấp.

Làm xong này đó, đã nghe Lý Tưởng và Lý Đại Vĩ hát tuồng ở kia, kêu gào với cháu ngoại của mình, Tống Hữu Chí liền vung xẻng về phía đầu Lý Đại Vĩ.

“Chúng mày hù ai? Ông bà nội mày đều đã thành tang thi, gϊếŧ thì gϊếŧ chứ có sao?”

Lý Đại Vĩ sợ vội rụt rụt về sau: “Chú Tống, chú muốn làm gì? Chú còn muốn gϊếŧ chúng tôi?”

“Hai nhãi ranh, tao thấy chúng mày mất ba mất mẹ nên mới dạy dỗ chúng mày!” Tống Hữu Chí hù dọa anh em nhà họ Lý, cố ý đâm một xẻng xuống đất.

Anh em Lý Đại Vĩ nhìn Tống Hữu Chí, hai mắt trợn to, một xẻng kia vật mà đυ.c ra cái hố đất lớn trên mặt đất, không khỏi sợ tới mức mặt mũi màu đất.

“Chú, chú muốn là gì?” Lý Tưởng lôi kéo tay anh trai mình, hai người liên tục lùi về sau.

“Đánh chết hai đứa nhãi ranh chúng mày! Ngoa người ngoa đến trên đầu cháu ngoại gái của tao, tìm chết mà.” Tống Hữu Chí kéo xẻng liền muốn đánh về phía hai người.

“Ở nhà ăn mòn ông bà nội mày ăn quen, bây giờ còn muốn trèo lên Ngưng Ngưng nhà tao, ăn hàng xóm? Thứ đồ chó má không biết xấu hổ, tao cho mày ăn, cho mày ăn!”

Lý Đại Vĩ và Lý Tưởng sợ tới mức quay đầu liền hốt hoảng chạy trốn.

Tống Hữu Chí đuổi theo hai bước liền dừng lại, chỉ vào cổng lớn nhà họ Lý mắng: “Thứ mất dạy, sao lại có cái thứ mất dạy như chúng mày chứ!”

Một ổ chó hôi hám, còn tưởng làm thứ tốt gì?

“Cậu.” Tạ Ngưng buồn cười gọi cậu mình: “Chúng ta về trước đi.”

Tống Hữu Chí xách theo xẻng xoay người, hầm hừ phỉ nhổ, nhỏ giọng mắng thầm: “May mắn Khả Hân không nhìn thấy hai đứa này.”

Bằng không không nhào lên xé đánh Lý Tưởng thì không chịu được….

“Cậu, con nhớ lần trước sửa sân còn dư lại không ít đồ đúng không? Có ván sắt không?”

“Có, muốn mấy thứ đó làm gì?”

“Quay đầu con lại thử xem xem, dị năng hệ kim của con có thể đóng ván sắt lên cổng lớn nhà chúng tay hay không.”

“Con sợ là ban đêm hai nhãi ranh kia sẽ xông vào nhà chúng ta, muốn gia cố cổng lớn?”

“Chỉ sợ không đơn giản như vậy….”

Tạ Ngưng và Tống Hữu Chí cùng nhau quay về, nghĩ mau mau tìm đồ.

Lý Đại Vĩ và Lý Tưởng lén lút ở phía trước cửa sổ nhìn lén, sau đó lớn tiếng mắng chửi: “Cho rằng mình là thứ gì hả?”

“Ghê gớm còn muốn thay ba mẹ dạy dỗ chúng ta!”

“Phi.” Lý Đại Vĩ đấm mạnh một quyền xuống, thế nhưng đấm ra cái lỗ lớn trên cửa sổ.

“Anh.” Lý Tưởng kinh ngạc mở to mắt: “Anh?”

Cô vội móc ra di động đọc tin nhắn: “Anh có phải là giống như trên tin nhắn, đột biến gien xuất hiện dị năng?”

“Thật sao?” Lý Đại Vĩ mừng rỡ như điên.

“Tao trở thành dị năng giả?” Lý Đại Vĩ vui mừng khôn xiết, nhếch miệng cười to thành tiếng, “Ha ha ha ha!”

Hắn cúi đầu nhìn cái lỗ to trên cửa sổ, xoay người cầm một cái ly sứ nhẹ nhàng vặn.

“Choang.” Ly sứ trong tay hắn liền nát thành vụn nhỏ.

“Ha ha ha ha!” Lý Đại Vĩ đắc ý đến cực điểm cười ra tiếng: “Tao cũng là dị năng giả!”