Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế: Khởi Đầu Lại Từ Đào Thoát

Chương 47: Bạn Thân Đều Có Độc.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Muốn cái gì cho cái đó, muốn leo tường thì cho cây tháng, muốn nhảy giếng cho dây thừng.

Hai anh em này từ nhỏ đến lớn đều không khiến người ta yêu thích.

Cháu trai Lý Đại Vĩ học xong cơ sở liền bỏ học ở nhà chơi game, bạn gái phải nói là đổi một người tiếp một người, không ai có thể vượt quá ba tháng.

Cháy gái Lý Tưởng càng là kỳ ba, tiểu học một trang giấy trắng, nói không học liền không học.

Sau khi Tạ Ngưng lên trung học cơ sở, Lý Tưởng liền yêu một tên phú thương đầu trọc.

Tạ Ngưng lên trung học phổ thông, Lý Tưởng làm công chúa ở KTV.

Tạ Ngưng vào đại học, Lý Tưởng kỳ ba vậy mà cũng muốn vào đại học, mục đích là vì trong đại học nhiều thanh niên tài tuấn, dễ dàng câu kẻ ngốc.

Ông bà Lý dẫn theo hai con gà mái mập đến nhà ông bà ngoại Tạ Ngưng, năn nỉ ông ngoại tìm quan hệ, nhất định phải nhét được Lý Tưởng vào đại học, tốt nhất là cũng trường với Tạ Ngưng….

Lúc ấy nháo cho nhà họ Tống đến mức gà bay chó sủa, đóng cửa từ chối tiếp khách chừng ba tháng.

Chuyện này tự nhiên là không thành công, người ta liền ghi hận lên nhà họ Tống.

Ông ngoại Tạ Ngưng lúc trẻ cũng có chút sở trường, trong tay có chút quyền thế, nhưng cũng không tới mức quyền thế ngập trời.

Huống chi ông cũng đã về hưu ơn mười năm.

Nếu như ông ngoại có bản lĩnh để một người không học tiểu học như Lý Tưởng vào được đại học, thì ông ấy đã không phải chỉ có chút sở trường nhỏ….

Còn nữa, dựa vào cái gì chứ? Ông ngoại cũng đâu phải ngốc, liều mạng thanh danh khí tiết tuổi nhà khó giữ, đi giúp một cái hàng xóm không thân?

Vì thế hai nhà liền cứ như vậy mà nháo bể.

Bên ngoài Lý Tưởng vẫn luôn tự xưng là bạn thân của Tạ Ngưng, từ nhỏ đến lớn bạn thân ở đối diện nhà.

Sau khi nháo bể xong mọi người đều nói là bạn thân có độc, một chút việc nhỏ mà ucngx không chịu giúp, chính là vì không muốn để Lý Tưởng được tốt.

Nếu không phải sợ mùi máu tươi hấp dẫn tang thi ở phụ cận chạy đến, Tạ Ngưng ngay cả đặt chân cũng lười tới nhà họ Lý.

Tống Hữu Chí làm việc nhanh chóng, đã bắt đầu tại chỗ lấp lại hai xác chết, rắc bụi đất che lại vết máu.

Lý Tưởng quay đầu liền gài giọng kêu lên: “Anh, anh!”

Lý Đại Vĩ ở trần từ trong phòng chạy ra: “Làm sao vậy?”

“Anh, cháu nội chú Tống gϊếŧ chết ông bà nội rồi, anh phải hỏi xem bọn họ muốn làm cái gì.”

Tạ Ngưng không nhịn được trợn trắng mắt: “Lý Tưởng, tao nhớ đã nói với mày rất nhiều lần rồi chứ nhỉ? Đây là cậu tao, không phải chú, tao là cháu ngoại gái, không phải cháu nội.”

Lý Tưởng nghe vậy lập tức đỏ mặt tía tai kêu lên: “Tạ Ngưng, mày có ý gì hả? Chỉ là lên đại học thôi liền làm như ghê gớm lắm, khinh thường nhà hương thân văn hóa thấp có phải hay không?”

Tống Hữu Chí một bên vừa đổ đất vừa gật đầu, “Mày muốn nói như vậy cũng không sai!”

“Ngưng Ngưng sợ mày không biết nên nói nhiều với mày mấy lần, vậy mà cũng không nhớ được. Tao thấy ngày thường mày đếm tiền rất nhanh nhẹn kia mà.”

“Chú Tống sao lại nói chuyện kiểu vậy?” Lý Đại Vĩ nganh cổ trở mặt: “Chú Tống có phải là muốn hai nhà chúng ta bước lên con đường thù địch không thể quay đầu hay không?”

Tống Hữu Chí xem thường: “Để mày bớt xem phim truyền hình cẩu huyết, đọc nhiều sách đứng đắn một chút mà có chịu nghe đâu.”

Muốn nói hai đứa nhỏ nhà này, khi còn nhỏ vẫn còn có thể nhìn.

Ài, kết quả lại bị ông bà Lý cưng chiều, nuôi đến càng lúc càng hư.

“Tạ Ngưng gϊếŧ ông bà nội tôi, các người nói xem làm thế nào?”

Tạ Ngưng giương mắt nhìn Lý Đại Vĩ, “Tao hiểu rồi, này là đang đợi ăn vạ đây mà?”

“Hai người đã sớm biết ông bà hóa thi, chờ người cứu viện tới cửa đăng ký, liền cố ý thả bọn họ ra cắn người.”

Ánh mắt Lý Đại Vĩ lóe lóe: “Nghe không hiểu mày đang nói cái gì.”

“Ồ, như vậy đi. Trước kia, nấu cơm giặt quần áo cho chúng tao đều là ông bà nội làm.”

“Bây giờ mày gϊếŧ chết ông bà nội, thì sau này mấy việc này liền do các người phụ trách, chăm sóc bữa ăn nước uống hàng ngày cho anh em chúng tôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »