Chương 46: Cuồng Sát Nhân

Hai tang thi tư thế quái dị, liền bám vào trên đùi người trẻ tuổi, ôm lấy chân người con trai “xộp xoạp xộp xoạp” gặm cắn, theo sau còn có âm thanh gặm xương giòn rụm….

Người nam đau đớn tru lên, kéo vết máu đầy đất cố gắng bò ra ngoài.

Người nữ đã sớm bị sợ tới mức hoang mang thất sắc, vừa từ trên đất bò lên đã lập tức lại té ngã.

Khi đứng dậy được, thì chân cũng loạng choang.

Sắc mặt người nữ vặn vẹo chịu đựng đau đớn, mạnh mẽ lê chân đi hướng phía trước.

Cũng may hai tang thi bò sát kia chỉ ôm chân người nam gặm đến mức hăng hái, căn bản không cố bắt cô ta.

“An Ni, cứu, cứu tôi!”

Người nữ tên An Ni trực tiếp bỏ qua người nam đang thống khổ van xin giúp đỡ, hoảng sợ chạy trốn rời đi.

“Hai người trẻ tuổi này phỏng chừng cũng là người của hội cứu viện kia nhỉ?” Tống Hữu Ái tránh ở sau cổng sắt nhỏ giọng nói chuyện.

“Hẳn là, xem bọn họ như vậy, tám phần là tới nhà dân điều tra đăng ký tình huống vật tư.”

Tống Hữu Chí thấp giọng “Ồ” một tiếng: “Chị, nhìn thử hai tang thi bò sát kia, có phải là ông Lý và dì Lý ở đối diện hay không?”

“Phải, chính là bọn họ.”

“Mẹ, cậu, hai người ở yên trong này khóa chặt cổng, con ra ngoài giải quyết bọn họ.”

Tống Hữu Ái và Tống Hữu Chí vội vàng đè tay Tạ Ngưng lại: “Ngưng Ngưng, con muốn đi giúp bọn họ?”

“Không phải giúp, là giải quyết phiền toái.” Tạ Ngưng biểu tình nghiêm túc, “Tiếng kêu thảm thiết quá lớn, sẽ đưa tới những phiền toái không cần thiết.”

“Chủ yếu là mùi máu ngoài cửa quá nặng, nếu không xử lý, sẽ thu hút tang thi ở phụ cận chạy đến, nguy hiểm đến chúng ta nơi này.”

“Đúng đúng, Ngưng Ngưng nói có đạo lý.” Tống Hữu Chí tỏ vẻ tán đồng.

Thấy mẹ vẫn còn lo lắng, Tạ Ngưng nắm tay bà nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu mẹ, chỉ là hai con tang thi mà thôi, rất nhanh liền giải quyết xong.”

Ngay sau đó quay đầu nhìn Tống Hữu Chỉ, thấp giọng phân phó, “Cậu, cậu đi lấy ít bùn đất và rơm lại đây, chúng ta lấp lại vết máu.”

Tống Hữu Chí hiểu ý, vội xoay người chạy ra sau nhà lấy đồ.

Tạ Ngưng ra hiệu cho mẹ, lắc mình đi nhanh ra cửa, một đường chạy tới phía đối diện.

Tống Hữu Ái khóa chặt cổng sắt, ánh mắt theo sát bóng dáng con gái.

Kỳ thật Tạ Ngưng gϊếŧ mấy quái vật tang thi này, không làm bọn họ lo lắng.

Bởi vì động tác của cô quá mức lưu loát và nhanh chóng, vì thế giải quyết vô cùng mau lẹ.

Chỉ trong phút chốc, hai tang thi già đã bị cô xử gọn.

Tạ Ngưng cúi đầu nhìn vào tròng mắt hơi hơi phóng đạ của người nam trẻ tuổi, mặt vô biểu tình bổ một đao lên đầu hắn.

“A a a a a!” Cùng lúc đó, trong biệt thực lao ra một cô gái trẻ tuổi mặc váy ngắn hồng nhạt.

Nhìn một màn máu chảy đầm đìa trước mắt, liền giơ tay chỉ vào Tạ Ngưng thét chói tai.

“Gϊếŧ, gϊếŧ người, mày gϊếŧ người! Mày gϊếŧ ông bà tao!” Cô gái trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Tạ Ngưng, ngón tay không ngừng phát run.

Tống Hữu Chí đẩy một xe đầy rơm và bùn đất chạy ra tới, vội vàng giải thích, “Lý Tưởng, ông bà mày sau khi sốt cao thì đã chết, bọn họ bây giờ còn động được, là bởi vì đều đã biến thành tang thi.”

“Ông mới biến thành tang thi.” Cô gái váy ngắn tức giận kêu to, “Ông bà tôi chỉ là bị bệnh mà thôi. Bọn họ không chết, là ông! Là cháu gái ông gϊếŧ người!”

Tạ Ngưng không có biểu tình gì nhìn cô ta một cái, khóe môi câu lên, ngữ khí trào phúng, “Ngày thường cũng không thấy mày hiếu thuận với chú thím Lý bao nhiêu, nói đi, muốn cái gì?”

Hàng xóm đối diện nhà bà ngoại này là ba kẻ vô cùng kỳ ba.

Sau khi con trai con dâu xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn mất đi, hai vợ chồng ông bà già liền sủng ái cháu gái đến mức siêu phàm thoát tục.