Chương 42: Cho Các Ngươi Nhỏ Máu

“Cho mày kêu sao? Còn kêu liền đâm nát cổ mày!”

Tạ Ngưng một tay ấn đầu vàng trên bàn đá, một tay kẹp chặt gai kim loại nhọn thứ hai chỉ vào cổ họng hắn.

“Má ơi.” Người trẻ tuổi bên cạnh không ngờ tới Tạ Ngưng sẽ đột nhiên gây khó dễ, một phen liền ấn đổ anh trai đầu vàng.

Hắn sợ tới mức lùi nhanh về sau, nhưng thực mau đã bị một cái gai kim loại nhọn khác đâm xuyên qua cẳng chân, “ầm” một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.

Ba người trẻ tuổi còn lại cơ hồ cũng đồng thời bị dọa ngốc.

Thanh niên vây quanh nhà xe thèm nhỏ dãi là người đầu tiên phản ứng, cất bước liền hướng cửa sắt chạy như điên.

“Quái, quát vật, quái vật a!”

“Cậu!”

Tạ Ngưng hô một tiếng, Tống Hữu Chí lập tức hiểu ý, chạy nhanh đuổi theo kéo cại cổ của tên thanh niên kia.

Nhẹ nhàng xách thằng nhãi hơn năm mươi ký lên, giống như đang xách một con gà con.

Tống Khả Hân ở một bên xem phát ngốc.

“Cậu, trói hết người lại rồi nói.”

Đầu óc Tống Hữu Chí còn chưa kịp phản ứng, có thể đã nhanh nhẹn dùng dây thừng trói bốn thanh niên lại thành một cục, cũng bịt chặt miệng.

Động tác lưu loát đến ngay cả bản thân ông cũng sững sờ.

Trải qua sự kiện bị vây khốn sau, ông đối với chỉ thị của cháu ngoại gái, theo bản năng là nói gì liền nghe nấy.

Tống Khả Hân vội nâng ông bà đang ngồi trên ghế mây dậy: “Không sao chứ ông nội bà nội?”

“Không sao không sao!” Tống Diệu Quốc hơi nhẹ nhàng thở ra, trong mắt lại không dấu được vẻ lo lắng: “Vừa mới mấy người này tới gõ cửa, nói là nhân viên công tác bên Thôn Ủy Hội.”

“Vừa mở cửa ra bọn họ đã xông tới, muốn cưỡng chế đăng ký cái gì mà vật tư dân cư.”

“Bà con thấy bọn họ có vẻ hung ác, nên liền đóng cổng lại.”

“Ba, đã nói với ba nhiều lần rồi, đừng tùy tùy tiện tiện mở cửa cho người xa lạ.” Tống Hữu Chí nhỏ giọng oán trách.

“Ây da, trước đừng nói cái đó, bây giờ con là làm sao vậy? Bọn họ lại là người nào a? Không hiểu sao tới đăng ký cái gì? Bọn họ nói thế đạo bên ngoài đã thay đổi lại là cái gì?”

“Khả Hân, em lấy một ít video quay lại được lúc trước mở ra cho ông bà ngoại nhìn xem, nói rõ tình huống hiện tại với hai người.” Tạ Ngưng liếc mắt ra hiệu cho em họ.

Tống Khả Hân gật đầu, đi lên đỡ hai người, “Ông nội bà nội, chúng ta vào nhà xem video ngắn. Con nói với hai người, hai người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, tóm lại tình huống hiện tại rất không tốt.”

“A.” Bà lão lo lắng nhìn cháu gái một cái, lại quay đầu xem Tạ Ngưng: “Ngưng Ngưng, con không đi vào sao?”

“Bà ngoại, đợi lát nữa con mới vào sau.” Tạ Ngưng nhìn bà cười cười: “Không có gì đâu, bà ngoại đừng lo lắng.”

Tống Khả Hân đưa hai người vào trong phòng khách biệt thự, dưới ánh mắt ám chỉ của Tạ Ngưng đóng lại cửa lớn.

Lúc này Tạ Ngưng mới quay đầu, ánh mắt sâu kín nhìn về phía tên nhãi đầu vàng bị mình ấn ngã trên bàn.

Tên đầu vàng đã sớm sợ tới mức hồn vía lên mây.

Tuy rằng Tạ Ngưng đã cất gai kim loại nhọn, nhưng trên cổ lại bị gác một con đao lạnh cứng.

Lưỡi đao thon dài kia chạm vào cổ hắn, có thể cảm nhận được hàn ý dày đặc.

Mồ hôi lạnh từng chút một nhỏ thấm ra trên trán của đầu vàng.

Tạ Ngưng nhìn hắn, cười như không cười: “Tôi thấy các người rất lạ mắt, không phải người của Tống Gia Các đúng không?”

Tên đầu vàng ngạnh cổ: “Cô, cô dám đối nghịch với người của hội cứu viện, tôi sẽ khiến cho cô hối hận.”

Tạ Ngưng bóp chặt lấy cổ hắn: “Phải không? Sẽ có bao nhiêu hối hận?”

Tên đầu vàng trừng lớn đôi mắt trâu, trong phút chốc thất thanh.

Hắn cảm thấy cổ như đang bị một cái tay giống như vòng sắt mạnh mẽ ấn lại.

Vì sao chứ? Một cô gái trẻ tuổi như vậy, sao lại có sức lực lớn như thế?