“Chắc chắn là vậy.” Tống Hữu Chí thở dài: “Cứu viện có thể tới sao? Em thấy rất nguy hiểm.”
Tạ Ngưng mặt mày lãnh đạm: “Cứu viện chắc chắn là sẽ có, nhưng có thể đến được trong một hai ngày hay không, thì còn chưa chắc.”
“A?” Tống Khả Hân cả mặt giật mình, “Chị, vậy thì chẳng phải tất cả bọn họ đều phải ở luôn trong đó chờ đợi sao? Có bao nhiêu người đang đợi vậy?”
“Mười bảy tám người.” Tạ Ngưng hít sâu một hơi: “Chị nhìn qua, trong phòng hội nghị chỉ có ít mấy bình nước, không có đồ ăn.”
“Hơn nữa em nghĩ xem, nhiều người như vậy bị vây trong phòng hội nghị, không có ăn uống, vệ sinh đại tiện trước sau gì cũng phải đi, cùng lắm thì có thể nhịn được bao lâu chứ?”
Đến lúc đó nhiều người như vậy ở trong phòng hội nghị nhỏ kia giải quyết nhu cầu sinh lý, mùi vị kia…. Phòng chừng có thể khiến da đầu người ta tê dại.
Biểu tình của Tạ Ngưng lúc nói chuyện thật bình đạm: “Giống bọn họ như vậy, quả thật có thể đè nén sống sót một khoảng thời gian, nhưng lại không biết trong bao lâu thì sẽ phát điên.”
Tiểu Chu ngồi ở một bên yên yên lặng lặng nghe, trước sau đều không lên tiếng.
Nghe đến đó nhịn không được mà siết chặt ngón tay.
Đây mới là nguyên do khiến lúc ấy Tạ Ngưng kiên quyết phải rời khỏi phòng họp.
Nếu như còn ở đó ngu ngốc chờ đợi, liền tương đương với ddang chờ chết… chờ hóa điên!
Cô không đánh cược sai, Tiểu Chu âm thầm thở phào một hơi, sau khi đi theo cậu cháy Tạ Ngưng và chú Tống, cô đã đánh cược thắng.
Trộm liếc nhìn cô gái nhỏ một cái, Tiểu Chu nắm chặt ngón tay khẩn trương mở miệng: “Cái kia, Tạ tiểu thư, tôi có thể cầu cô một chuyện hay không?”
“Tôi biết, hiện tại nếu như nói này đó, khả năng không quá thích hợp.” Tiểu Chu chà xát tay, “Chính là có thể trước đưa tôi về nhà một chuyến hay không? Con gái tôi mới có hay tuổi, tôi rất lo lắng con bé….”
Tạ Ngưng lắc đầu: “Xin lỗi, chúng tôi cũng cần phải mau chóng chạy trở về. Trong nhà chỉ có hai người già, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm.”
Tiểu Chu há miệng thở dốc.
Không chờ cô ta tiếp tục nói, Tạ Ngưng đã tiếp lời: “Chúng tôi chỉ có thể đưa cô đến cửa thôn trang, cô chị về đó hẳn là không mất tới năm phút.”
Tiểu Chu gấp đến mức mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ trán rơi xuống: “Cô, các người muốn để tôi ở cửa thôn? Không đưa tôi trở về?”
“Thực xin lỗi chị Tuệ Trân, chúng tôi đều lo lắng cho ông bà, phải lập tức quay lại xem.”
“Chỉ là mất của các người không bao lâu thôi mà.” Tiểu Chu cầu xin nhìn hướng Tống Hữu Chí: “Chú Tống, chú giúp cháu với, chạy về nhà cháu không mất tới năm phút thôi mà. Hơn nữa, hơn nữa cũng không biết tình huống trong nhà thế nào, cháu, cháu sợ một mình mình không lo được hết.”
Tạ Ngưng nhíu mày: “Xin lỗi, cô có chuyện gấp cần phải về nhà, chúng tôi cũng có.”
Tiểu Chu cắn môi sắp khóc lên: “Nhưng các người lợi hại như vậy, thuận tay giúp tôi một chút thì có làm sao? Đều là người cùng một thôn thân thiết với nhau, sao các người có thể thấy chết mà không cứu?”
“Chị Tuệ Trân này, chị cũng đừng có dùng đạo đức bắt cóc như vậy với chúng tôi chứ?” Tống Khả Hân không phục mà ồn ào lên tiếng: “Bất luận là yêu cầu không thực tế nào, đều là hành vi công kích bức hϊếp người khác, đó là không đúng. Chúng tôi cũng đã giải thích rõ ràng với chị.”
“Chính chị cũng đã nói, không biết tình huống nhà mình hiện tại thế nào. Chúng tôi đi đường vòng qua nhà chị, lãng phí không biết bao nhiêu thời gian. Ông bà chúng tôi chờ nổi sao?”
“Tôi….” Chu Tuệ Trân gấp đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng trên tay: “Tôi không phải là có ý kia, em gái Khả Hân à.”
“Chị xuống ở ngã cua phía trước đi.” Tạ Ngưng lạnh giọng: “Mẹ, tới gần đó thả chị ta xuống.”
Tống Hữu Ái gật đầu, cũng không nói cái gì, lái xe đến đường vào Tống Gia Các thì ngừng lại.
Chu Tuệ Trân dù sao cũng là phụ nữ tuổi tre, da mặt mỏng, bị người xua đuổi như vậy, cũng không còn mặt muỗi tiếp tục ở.