Tống Hữu Chí dùng sức nhét cuộn dây thừng vào trong hộp dụng cụ.
Như vậy ông ấy có thể một tay xách thùng, tay kia cầm rìu chữa cháy, không cần lo lắng dây thừng khiến mình vướng chân té nhào.
Nghe thấy Tiểu Chu nói, không khỏi nhíu nhíu mày: “Đừng thương xuân bi thu, chúng ta mau chạy nhanh đi, cô chạy trở về nhìn xem không phải liền biết hay sao?”
“Cháu chỉ là cảm thấy, thế giới này đột nhiên…. Đột nhiên trở nên quỷ dị như vậy, khiến cho người ta rất sợ hãi.”
Tạ Ngưng không có lời để nói: “Vậy cô có đi hay không?”
Chị gái à, đây là lúc để chị rãnh rỗi ở đó cảm thán hay sao?
Thật vất vả trốn thoát khỏi vòng vây tang thi, đến được đây không phải là để chạy trốn sao?
“Cậu, chúng ta đi!”
Tống Hữu Chí vội đáp lời.
Cậu cháu hai người không chờ cảm xúc đau buồn của Tiểu Chu kịp bình phục, trực tiếp chạy ra phía cửa.
Tiểu Chu ngẩn người, cuối cùng không dám lại vô nghĩa, chạy nhanh theo sau.
Cô cũng không dám ở lại cái địa phương âm trầm quỷ quái này đây một mình, ngay cả nửa giây cũng không muốn ở thêm.
Ra khỏi tòa nhà cũ, Tiểu Chu đuổi kịp cậu cháu hai người, đi lối tắt chạy như điên về phía công viên văn hóa.
Ngay khoảnh khắc cô thở hổn hển chạy đi, vừa nhấc đầu đã thấy một chiếc nhà xe dài hơn năm mét xuất hiện trước mắt mình.
Tạ Ngưng chạy nhanh mang theo hai người đến cửa sổ ghế điều khiển, gõ nhẹ xuống.
Tống Hữu Ái đã sớm chờ đến lòng nóng như lửa đốt, một loại như kiến đang bò chảo nóng, vừa chuyển đầu đã thấy khuôn mặt của con gái và em trai, lập tức nước mắt liền chảy ra.
Vội vàng duỗi tay ấn nút mở cửa, thanh âm kích động có chút phát run: “Khả Hân, ba và chị con trở lại rồi.”
Bình an trở lại, bình an!
Quỷ mới biết trong gần một tiếng này, cô cháu hai người ngồi trong xe chờ đợi là khó chịu lo âu thế nào.
Tống Khả Hân vừa cao hứng lại buồn bực, nhìn thấy Tạ Ngưng và Tống Hữu Chí lên xe, một hơi liền nhanh như hổ đói vồ mồi lao đến ôm chầm lấy hai người họ: “Ba, chị! Cuối cùng các người cũng trở lại rồi, con lo lắng chết mất!”
“Lái xe, lên đường lại nói.” Tạ Ngưng duỗi tay vỗ vỗ vai cô ấy.
Tống Khả Hân buông hai người ra, quay đầu mới phát hiện lên nhà xe còn có nhiều thêm một người: “Chị, này là ai vậy?”
“Đây là con dâu Chu Tuệ Trân của bà Lưu.”
“À, à, chính là bà Lưu ở nhà chín mươi phía sau thôn trang ạ?” Bạn thân của bà ngoại, ngày thường hay thích qua nhà họ nói chuyện tán gẫu.
“Ừm.”
Tiểu Chu thẹn thùng nhìn Tống Khả Hân cười cười.
Mấy người ngồi xuống ghế dài.
Bởi vì có người ngoài ở đây, nên Tống Hữu Chí cũng không ngu ngốc mà hỏi nhà xe từ đâu ra, vui mừng nhìn con gái mình: “Khả Hân, ba lo cho con quá, cũng may con thông minh đi theo nhà chị lại đây!”
“Chứ sao!” Tống Khả Hân vừa được khen ngợi đã lập tức hiện lên tật xấu, cả mặt đầy khoe khoang: “Con và chị có mấy trăm năm tình cảm cách mạng, vừa xảy ra việc thì chị đã nhớ chạy tới cứu trợ con!”
Tạ Ngưng vô ngữ mà liếc em họ của mình nhìn một cái.
Tống Hữu Ái lái xe ra công viên văn háo: “Ngưng Ngưng, hai mươi phút này của con cũng dài quá đấy! Ở Thôn Ủy Hội có gặp phải nguy hiểm không?”
“Rất nguy hiểm!” Tống Hữu Chí cảm khái gật đầu, “Bây giờ toàn bộ bên dưới đại sảnh Thôn Ủy Hội đều đã bị hơn hai trăm tang thi chặn lại rồi.”
“Chúng ta cũng là nhờ may mắn mới có thể phá vây xông được ra ngoài. Lúc rời đi, mấy người chủ nhiệm Mã còn đang bị kẹt lại trong phòng hội nghị nhỏ đấy, cũng không biết tình huống bây giờ ra sao rồi!”
Tống Hữu Ái sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Nhiều như vậy?”
“Mẹ, không co việc gì, chúng con đều là dùng não thắng được, không có liều mạng đánh nhau với chúng nó.”
“Vậy mấy người chủ nhiệm Mã kia sẽ không sao chứ? Bọn họ trốn trong phòng hội nghị là tưởng chờ cứu viện tới sao?”