Tống Hữu Chí gắt gao đè chặt cửa sắt, quay đầu nói với cán sự Tiểu Chu: “Quay đây giữ chặt cửa.”
Ánh mắt ông ấy chuyển đến trên ba cái rương cũ ở góc sân, chỉ chỉ: “Tôi thử kéo mấy cái rương kia lại đây chặn xem.”
Cán sự Tiểu Chu sợ tới mức mặt trắng bệch, cắn chặt môi gật đầu.
Cũng may mấy tang thi không có não ngu ngốc kia không biết cách mở cửa, chỉ có thể ở bên ngoài “ầm ầm ầm ầm” đánh tới.
Chỉ là âm thanh quá vang, hết hệt như tiếng trống đánh mạnh vào đầu óc, khiến Tiểu Chu bị sợ không nhẹ.
Tống Hữu Chí chạy tới kéo rương, vốn tưởng phải mất sức chín trâu hai hổ mới lôi được.
Không ngờ rằng hai tay mới động một cái, đã dễ dàng bê được rương lên.
Ông ấy ngây người một lúc, cũng không do dự mất bao lâu, đã vội vàng mang theo rương lớn chạy tới bên cạnh Tiểu Chu, chẳn ở cửa.
Theo đó cũng bê hai cái khác để lại đây.
Sau khi đặt cái rương cuối cùng xuống, chỗ cửa sắt liền hoàn toàn bị bịt kín.
“Đi đi đi.” Tống Hữu Chí vẫy tay với Tiểu Chu, hai người chạy về phía Tạ Ngưng.
Lúc đến gần, mới phát hiện Tạ Ngưng đang nhìn chằm chằm sân thượng đối diện ngây người một lúc lâu vẫn chưa động.
“Làm sao vậy Ngưng Ngưng?” Trong lòng Tống Hữu Chí bất an.
Ông thật sợ cháu gái đột nhiên quay lại rồi ném vào mặt mình một câu: “Không còn đường để đi”, vậy thì thật đúng là a còng chấm hết.
Tạ Ngưng vốn định nhân thời gian hai người bọn họ chặn cửa, sẽ từ trong không gian lấy ra dây thừng và móc nối, phóng đến thang an toàn ở đối diện để leo qua.
Như vậy quả thật có hơi lao lực, nhưng ít ra có thể đảm bảo ba người được an toàn.
Nhưng mà vừa rồi, khi cô đang đứng ở sân thượng nhìn chằm chằm thang an toàn ở đối diện, nghĩ thầm nếu như thang an toàn có thể nằm ngang thì tốt rồi.
Sau đó!
Chuyện lạ liền xảy ra!
Thang an toàn cứ như là nghe được tiếng lòng của cô, thế nhưng ở trước mặt cô chậm rãi thay đổi hình dạng, rồi từ từ duỗi thẳng ra.
Cái thang vốn đang treo ở trên tường, lúc này vậy mà lại thong thả duỗi ra ở không trung, vừa lúc nối liền hai tòa sân thượng, thành công dựng ra một cái cầu đơn giản để bọn họ dễ dàng qua lại.
Tạ Ngưng nắm chặt tay trái dán sát người, hơi hơi phát run.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng có một cỗ năng lượng kỳ dị đang lưu động ở nơi tay.
Không giống với dao động của dị năng không gian, đây là một kiểu năng lượng kỳ dị mới.
Không cho Tạ Ngưng tiếp tục nghĩ thêm điều gì, bên tai đã truyền đến tiếng kinh hô của Tống Hữu Chí: “Ngưng, Ngưng, Ngưng, cậu hoa mắt sao? Cái thang kia?”
“Đi!” Tạ Ngưng nhấc chân nhảy một bước, vững vàng đứng trên cây thang bắc ngang trời.
Bởi vì nhảy lên, cái thang rõ ràng có điểm hơi hạn xuống, Tạ Ngưng bước nhanh chạy như bay đến sân thượng đối diện.
“Từng người bước lại đây!” Tạ Ngưng hướng Tống Hữu Chí ra hiệu.
Tống Hữu Chí không nói hai lời, khẽ cắn môi bước lên trước.
Lúc nhảy lên thang, hắn cảm giác chân mình hơi trần xuống.
Tạ ngưng đứng ở đối diện, nâng lên tay trái, gian nan mà phóng thích năng lượng hướng cái thang, trong lòng không ngừng mặc niệm: Gia cố gia cố gia cố!
Một tầng vật chất kỳ dị chậm rãi bao vây trên cái thang, vừa lúc ổn định thân thể thoáng trầm xuống của Tống Hữu Chí.
“Cậu, nhanh lên!” Trên trán Tạ Ngưng đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Tống Hữu Chí mau chóng cất bước chạy nhanh hướng về phóa cô, dùng sức nhảy lên, thế nhưng không ngờ lại nhảy rất xa, thật mạnh đáp ở sau lưng Tạ Ngưng, đạp nát mặt xi măng sân thượng ra một cái lỗ lớn.
Tống Hữu Chí ngây ngốc nhìn phía cháu gái ngoại.
Tạ Ngưng quay đầu liếc mắt nhìn mặt đất vỡ ra, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng.
Cùng lúc đó, mấy cái rương chặn cửa phát ra những tiếng ầm ầm ầm, tiếng vang mỗi lúc một nặng.
Tiểu Chu quay mạnh đầu nhìn lại.