“Cậu, cậu không sao chứ?” Tạ Ngưng đánh giá cậu mình từ trên xuống dưới.
Hôm nay Tống Hữu Chí tới Thôn Ủy Hội làm việc, cố ý mặc một thân tây trang ngày thường không động tới.
Hiện giờ tay áo tây trang đã bị xé rách, cả người đều một màu xám xịt bụi bẩn.
Cũng may thân thể chưa bị thương gì, Tạ Ngưng thoáng yên lòng.
“Sao con lại tới đây?” Đến bây giờ Tống Hữu Chí vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, nhìn chằm chằm Tạ Ngưng ngó trái ngõ phải: “Một mình con lại đây?”
“Không có, mẹ con với Tống Khả Hân đều đang chờ bên ngoài, chúng ta cần phải mau chóng thoát khỏi tòa nhà này.”
“Khả Hân cũng tới?” Tống Hữu Chí không cấm được vừa mừng vừa sợ.
Sau khi ông bị kẹt lại ở Thôn Ủy Hội, trong lòng vẫn luôn bất an lo lắng an toàn của con gái.
Hiện giờ nghe được tin con gái không sao, tảng đá lớn trong lòng cũng theo đó mà được bỏ đi.
Thật tốt quá! Tống Hữu Chí cả mặt kích động nắm lấy tay Tạ Ngưng.
Phía sau, một ông cụ khoảng trên dưới sáu mươi đột nhiên lên tiếng mắng: “Nói thật đơn giản, bên dưới sảnh lớn chỗ nào cũng đều là loại quái vật này, muốn ra ngoài như thế nào?”
Nếu như có cơ hội đi ra, ai lại không muốn ra?
Con nhóc này thật đúng là khẩu khí lớn biết khoe khang.
Tạ Ngưng không thèm bận tâm đến người nọ, xoay người ghé sát cửa kính nhìn xuống dưới lầu.
Nhóm tang thi nguyên bản bị âm thanh ô tô hấp dẫn chạy đến bãi đỗ xe, lúc này đã chậm rãi di chuyển trở lại, tất cả đều đang chen kín ở cửa chính sảnh lớn.
Tạ Ngưng cảm nhận được một tia hơi thở không ổn, quay đầu nhìn phía Tống Hữu Chí, “Chỗ này có khả năng ẩn nấu một tang thi cấp một.”
Nếu không thì không cách nào giải thích, vì sao tang thi lại tụ tập lấp kín của ra vào.
Phấn lớn đã bị cô dẫn đến bãi đỗ xe, theo lý thuyết không ngửi được mùi vị con người sẽ tự động tản ra.
Tống Hữu Chí lắp bắp hỏi: “Cấp, tang thi cấp một là cái gì?”
“Nói thế này, mấy thứ mà hiện tại mọi người nhìn thấy, quái vật hành động chậm chạp lại ngu ngốc kia, kỳ thật tất cả đều là sơ cấp tang thi. Khi nó tiến hóa lên cấp một, thì tốc độ, năng lực phá hư sẽ tăng lên gấp hai gấp ba so với trước.”
Tống Hữu Chí nuốt một ngụm nước bọt: “Nó, nó chạy rất nhanh? Sau khi tiến hóa có thể đuổi kịp chúng ta?”
Tạ Ngưng nhìn chằm chằm hai mắt của Tống Hữu Chí, thành khẩn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cậu, chúng ta lên sân thượng.”
“Lên sân thượng?”
“Từ sân thượng chạy đến tòa nhà cũ cách vách kia, đi xuống công vien văn hóa không tới năm phút, chúng ta có thể thoát khỏi chỗ này.”
Khi lên lầu, cô đã nghĩ tốt đường thoát, nếu như không thể xuyên phá cửa chính, cũng chỉ có thể rời đi như vậy.”
Ông cụ nghe thế liền xen mồm: “Con nhóc chỉ biết cắm mặt vào ti vi, hai tòa nhà cách xa như vậy, nhảy qua không rơi chết các người mới lạ….”
Tạ Ngưng căn bản không để ý đến ông lão kia, chỉ nhìn cậu mình: “Dám đánh cược hay không? Cậu?”
Tống Hữu Chí căng chặt: “Đánh cược!”
Cậu cháu hai người ép sát hướng của, chủ nhiệm Mã liền nhịn không được mà khuyên bảo: “Tiểu Tống, cậu đừng có xúc động như vậy. Chúng ta ở lại đây còn tạm thời được an toàn, phòng họp này được chế tác bằng kim loại nặng, rất dày chắc, không thể bị đánh vỡ được đâu.”
“Chúng ta ở đây chờ cứu viện tới không ổn sao? Cậu làm gì cứ phải nghe lời cháy gái đi mạo hiểm chứ?”
Tạ Ngưng quay đầu liếc nhìn chủ nhiệm Mã kia một cái: “Ngồi chờ chết vĩnh viễn đều không phải là phương pháo giải quyết vấn đề.”
“Cậu, chúng ta đi.”
“Chờ, đợi đã!” Nữ cán sự kia vội vàng ép lại đây: “Tống, chú Tống, cháu đi với các người.”
“Tiểu Chu, cô cũng đừng có hồ đồ!” Chủ nhiễm Mã hận rèn sắc không thành thép mắng: “Đi ra ngoài chính là chịu chết đó!”