“Vâng.” Tống Khả Hân hơi hơi ngẩng đầu, giọng mũi hơi nặng: “Cùng nhau nỗ lực!”
Tạ Ngưng nhìn chằm chằm cái mặt mèo lem luốc của cô ấy, nhịn không được mà nhẹ nhàng cười.
Tống Khả Hân cũng có chút ngượng ngùng, vội móc khăn giấy trong túi ra lau mặt.
Tạ Ngưng vòng ra sau xe hơi mở cốp, tìm được một ít công cụ hữu dụng đều lấy ra.
Trong xe còn có mấy gói đồ ăn vặt chưa bóc, cũng bị cô lấy đi.
Quay đầu nói với khuôn mặt méo mó của Tống Khả Hân: “Đi thôi.”
Hai người trở lại nhà xe, Tạ Ngưng liền đuổi mẹ Tống Hữu Ái ra mặt sau nghỉ ngơi.
Tống Khả Hân vừa bị kí©h thí©ɧ không nhỉ, bây giờ cũng cảm giác thế xác và tinh thần kiệt quệ, Tạ Ngưng bảo cô đi ngủ cô cũng không phản đối.
Hai người cố chống nghĩ chỉ hơi nghỉ ngơi trong chốc lát, không ngờ vừa nhắm mắt lại đã ngủ thϊếp đi rồi.
Tạ Ngưng điều khiển nhà xe, chạy ở đoạn đường chưa hoàn công.
Không xa, một con mèo hoang lông đen giống như là bị âm thanh xe chạy làm cho giật mình, “Ngao” kêu lên một tiếng rồi nhảy tót vào bên trong bụi cỏ.
Tạ Ngưng lái xe chạy qua, tầm mắt rơi trên một màu máu đỏ tươi.
Là một con chim bị lủng bụng chết, nửa cái đầu đã bị ăn mất.
Tạ Ngưng cảm giác trong lòng như có tảng đá đè nặng, trầm trọng vô cùng.
Động vật hẳn là sẽ không biến dị nhanh như vậy, nhưng chuyện gì cũng không thể thiếu cảnh giác.
Bánh xe dày nặng cán qua đoạn đường xóc này, trên đường vào thôn liền chậm rãi giảm tốc độ.
Tống Gia Các nằm ở phía Tây Nam của trấn Bắc, phía Nam hướng núi, phía tây nối liền với trấn Vệ Cương.
Phía đông có sông nước bao quanh, thủy bộ nhanh và tiện.
Trong thôn có một đường hành lang dài uốn lượng, phía trên phủ ao hồ, hoa mọc xanh um, đình đài cũng được tạo hình rất tinh xảo.
Nhưng mà hiện giờ, thôn trang cảnh đẹp như vẽ đã sớm bị mấy con tang thi chậm rãi bước đi xung quanh phá vỡ tốt đẹp.
Ban đầu, khi Tạ Ngưng đến nhà bà ngoại ở, cách hai ba ngày lại đi công viên văn hóa gần hành lang dạo chơi, hít thở không khí trong lành.
Nhưng hiện tại còn chưa có vào thôn, đã nhìn thấy một mảnh hoang tàn.
Mấy con tang thi bước đi gần sông, cảm ứng được tiếng động cơ, một con tiếp một con liền quay mặt qua, nhìn chằm chằm về hướng mục tiêu.
“Chị, chúng ta còn đang đợi gì?” Phía sau truyền đến âm thanh đè thấp của Tống Khả Hân.
Tạ Ngưng nhấp môi: “Cảm giác không đúng lắm.”
“Không đúng chỗ nào?”
“Tống Gia Các trên dưới có hơn ba trăm hộ gia đình, ít nhất cũng khoảng một ngàn người, nhưng hiện tại em nghe xem…. Có phải là quá yên tĩnh hay không?”
“Khả năng mọi người đều đang trốn trong nhà?”
Tạ Ngưng hết sức chăm chú lái xe chạy vào thôn: “Kêu mẹ chị dậy.”
Tống Hữu Ái bị Tống Khả Hân lay hai cái liền nhanh chóng ngồi thẳng người: “Cô ngủ mất à?”
Bà nhìn nhà cửa quen thuộc bên ngoài qua cửa kính: “Tới rồi?”
“Chị, hay là em gọi điện cho ba hỏi thử tình huống bên trong thế nào nhé? Hôm nay ba em cũng tới trong thôn, nói là làm giấy tờ đất gì đó cho ông bà.”
Tống Khả Hân móc điện thoại di động trong túi ra, đảo mắt nhìn ký hiệu: “Có hai vạch tín hiệu, hẳn là có thể gọi được.”
“Đúng vậy, đúng.” Tống Hữu Ái gật đầu: “Hỏi lại Tiểu Chí một chút cũng tốt, hỏi thử bây giờ nó đang ở đâu.”
Tạ Ngưng xụ mặt, lắc đầu ngăn cản: “Đừng đánh, lỡ như cậu cả đang trốn tang thi, em gọi một cú này, không phải là khiến cậu ấy bị lộ sao?”
“Đi vào trước nhìn xem, hai người lấy vũ khí ra, chuẩn bị chiến đấu.”
Tống Khả Hân khẩn trương gật đầu, đột nhiên thấy được trong nhóm Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái có tin nhắn [@mọi người].
“Ba em ở Thôn Ủy Hội.” Khuôn mặt cô bé nhất thời liền trắng bệch.