Chờ Tạ Ngưng ở bên này giải quyết xong tang thi, quay đầu đã thấy đứa nhỏ Tống Khả Hân này đang nhìn chằm chằm ghế sau, gắt gao nắm chặt dao phay trong tay, thân thể phát run.
Tạ Ngưng hiểu rõ đi tới nhìn thoáng qua: “Em còn đang đợi cái gì?”
Tay nắm dao của Tống Khả Hân đổ đầy mồ hôi: “Chị.”
Cô ấy lắp bắp nói chuyện: “Là, là một đứa nhỏ.”
“Em nói sai rồi.” Thanh âm của Tạ Ngưng mười phần lạnh lùng: “Không phải đứa nhỏ, mà là tang thi nhỏ.”
Trên ghế sau của xe hơi nhỏ, cô bé nhỏ tết hai bím tóc đang quay lưng về phía chị em hai người, lúc này mới chậm rãi quay đầu.
Tống Khả Hân nhìn rõ được, một bên sườn mặt của cô bé phủ đầy máu me.
Đôi mắt xám trắng của cô bé vô hồn mà nhìn chằm chằm hai người, dùng tốc độ vô cùng thong thả, lung lay mà di chuyển, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng vang “hô hô”.
Trong mắt cô bé không hề có tiêu cự, cũng chỉ là dựa vào bản năng tìm kiếm mùi vị, hướng về phía Tạ Ngưng và Tống Khả Hân.
Tống Khả Hân nắm dao phay lùi lại, không nói rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.
“Tống Khả Hân, em có muốn sống không?”
Tống Khả Hân dùng hết sức gật đầu.
“Muốn sống thì nhất định phải khắc phục được chướng ngại tâm lý. Trước mắt em bây giờ không phải người, chỉ là một cỗ thi thể sắp hóa thành tang thi.”
“Sau này em sẽ gặp được tang thi so với đứa này còn nhỏ còn đang thương hơn, có thể có con chỉ mới biết bò.”
“Em muốn bởi vì bọn chúng đáng thương nên đồng tình chúng nó, dâng cổ của mình lên cho chúng cắn có đúng không?”
Tống Khả Hân nước mắt đầy mặt im lặng lắc đầu, tay nắm dao phay càng vì khẩn trương mà vặn tròn.
“Thế giới đã biến thành địa ngục, em ở trong địa ngục hành động, tất yếu phải học được kỹ năng sinh tồn. Không có ai có thể vĩnh viễn canh bên cạnh bảo vệ em. Chỉ có tự mình mạnh mẽ, thì mới bảo vệ được mình.”
“Chém nó, Tống Khả Hân! Nhắm ngay đầu nó!”
Tạ Ngưng nói xong, liền thấy Tống Khả Hân quay mặt đi, hung hăng bổ thẳng dao phay vào trên đầu tang thi nhỏ đang lao đến.
Máu đỏ sậm lập tức phun trào, Tống Khả Hân cơ hồ không cầm nổi dao phay nữa, chỉ cảm thấy trên tay bị ướt đến trơn trượt, cánh tay cũng vô lực như không còn là của mình.
Tang thi nhỏ gần trong gang tất, há cái miệng vô cùng lớn, gào thét tru lên, trên người găm theo dao phay ngã xuống đất run bần bật.
Tạ Ngưng khẩn trương nhìn chằm chằm Tống Khả Hân và tang thi nhỏ, gắt gao kiềm chế xúc động muốn tiến lên hỗ trợ, lạnh thanh tiếp tục nói: “Tống Khả Hân, em nhìn cho rõ quái vật trước mắt là cái dạng gì. Người bình thường thì miệng có thể mở rộng đến mức như vậy à? Chém nó, tiếp tục chém, đừng do dự.”
Tống Khả Hân mím chặt môi, dùng sức rút dao phay ra, lại chém xuống, vừa chém vừa hu hu khóc: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.”
“Phanh.” Tang thi nhỏ ngã xuống đất không dậy nổi.
Hai tay Tống Khả Hân cũng đã run đến mức không còn sức, dao phay “lạch cạch: một tiếng rơi xuống đất.
Tạ Ngưng bước nhanh tới, một tay đỡ, một tay vỗ nhẹ lưng cô ấy, “Em làm rất tốt, em không có lỗi với bất kỳ ai, em rất tốt.”
“Sau này chúng ta sẽ gặp phải những quái vật còn mạnh hơn, nếu như không khiến mình mạnh mẽ, thì chỉ có một con đường chết.”
“Sau này chị cũng có thể sẽ chết, sẽ bị thương, sẽ tàn phế, không nhất định có thể vĩnh viễn ở bên hai người. Cho nên hai người cần phải tự mình có được năng lực tự bảo vệ, có hiểu không?”
Trong lòng Tống Khả Hân giống như bị đè một tảng đá nặng, trở người ôm lấy cổ Tạ Ngưng, chôn dưới mái tóc lộn xộn của cô mà nức nở: “Nói bậy, chị sẽ không chết không thương cũng không tàn, chị nhất định sẽ luôn luôn bình an.”