“Nghiêm túc phối hợp với công việc của chúng tôi, không cần phải giăng tăng thêm bất cứ phiền toái nào, khiến nhiệm vụ của chúng tôi thêm khó khăn.”
“Trừ phi, các người tự mình xuống xe gϊếŧ tang thi, hoặc rời đi đội ngũ của chúng tôi tự hành động, thì tôi đây không còn lời nào để nói.”
“Nếu như tất cả đã hiểu, thì làm phiền hô lên một tiếng.”
“Ức!” Một cô gái ở hàng phía sau đột nhiên phát lên một tiếng nấc vô cùng không thích hợp vào thời điểm này.
Thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía mình, cô liền đỏ mặt vội cúi thấp đầu.
Một loạt bác gái vội nhấc tay, chuẩn bị sẵn sàng muốn phát biểu.
Cố Sâm nhìn nhóm người này, vừa buồn cười lại vừa tức giận, tầm mắt chuyển đến một bác gái: “Ngài nói.”
Bác gái đứng lên dõng dạc hùng hồn lên tiếng: “Cậu trai trẻ, cậu đẹp trai như vậy thì nói cái gì cũng đều đúng, sau này chúng tôi đều nghe cậu, tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho cậu.”
Lời này khiến mọi người trên xe không nhịn được mà mỉm cười.
Nói thật, người có vẻ ngoài đẹp, ngay cả khi dạy bảo cũng khiến người ta có một loại cảm giác đẹp lạ lùng.
Trong đôi mắt đào hoa đầy thâm thúy kia, giống như chứa đựng cả dải ngân hà, rộng lớn mà hùng vĩ, đẹp không sao tả xiết.
Mới vừa rồi, mọi người đều ngây ngẩn nhìn chằm chằm gương mặt thịnh thế mỹ nhan của chàng trai, đến nỗi cậu nói cái gì, dường như cũng chưa có nghe được rõ….
Chỉ cảm giác là âm thanh rất êm tai.
Cố Sâm nhấp nhẹ môi, cười như không cười: “Vậy cảm tạ sự phối hợp của các vị.”
Rồi quay đầu nhìn tài xế lão Lý: “Lái xe đi.”
Lão Lý gật đầu.
Toàn bộ người trên xe đều đang nhìn theo Cố Sâm và Địch Nhược Bách xuống xe, dàn người ở sát cửa kính phía bên phải là xem được rõ nhất.
Hai người trẻ tuổi vừa xuống xe, liền nhanh chóng rút ra súng lục giảm thanh treo ở sau thắt lưng, vừa nhanh vừa chuẩn bắn xuyên qua đầu của mấy con tang thi phía sau xe.
Sử Ái Linh vừa vặn ngồi ở cửa sổ thứ hai từ dưới lên, cách kính liền thấy được một con tang thi bị thanh niên bắn vỡ đầu ngã xuống đất, máu cả người trong nháy mắt đều từ trong đầu trào ra.
Cô gắt gao che miệng lại, đè nén cảm giác sợ hãi muốn thét chói tai, một đôi mắt chằm chằm nhìn hướng người thanh niên tên Cố Sâm.
Người này mặc một thân đồ đen, khuôn mặt tuấn mỹ, khí thế và thực lực đều vô cùng mạnh mẽ.
Đương khi cặp mắt đào hoa kia của anh ta nhìn chằm chằm mà không nói lời nào, liền làm cho người ta vô thức sinh ra cảm giác áp lực.
Chín mươi chín phần trăm, người này chắc chắn là có địa vị cao, bởi vì anh ta sinh ra đã có sẵn khí thế, không phải bất cứ người bình thường nào muốn giả vờ thì có thể giả vờ được.
Nếu như có thể có quan hệ với người đàn ông như vậy, ngày tháng sau này của mình chắc chắn vô cùng thoải mái.
Đến nỗi, phế vật vô tâm như Trương Dương kia, làm sao có cửa so sánh được với vị tiên sinh Cố Sâm này?
Trong mắt Sử Ái Linh ánh lên ánh sáng kỳ dị, rất mau liền mất đi.
…..
Nhà xe đi dọc đường quốc lộ hoang vắng không một bóng người, liếc mắt nhìn lại một cái liền có cảm giác rất hoang vu.
Con đường từ đây đi Tống Gia Các, vốn dĩ đến cuối năm liền có thể làm xong.
Nhưng sau khi gặp phải đột biến, công trình hiển nhiên bị ngừng lại, ngay cả công nhân sửa đường này đó, cũng đều trở thành bộ dạng mắt xám trắng, không mục đích bước đi ở ven đường.
Ngẫu nhiên có một người từ đâu lao ra đường quốc lộ, đều sẽ bị Tống Hữu Ái đang hết sức chăm chú né tránh.
Tạ Ngưng để Tống Khả Hân ngủ một lát bổ sung tinh thần, nhưng vào thời điểm này Tống Khả Hân nào dám ngủ.
Tuy rằng tinh thần rất mỏi mệt, nhưng vẫn kiên trì mở to hai mắt, khẩn trương nhìn tình hình giao thông trước mặt.
“Mẹ, đợi tí nữa đến phía trước thì dừng lại, đến lượt con lái. Mẹ và Khả Hân đều ra phía sau nghỉ một lát đi.”
“Không, không cần, em không sao, chị.” Tống Khả Hân vội vàng nói, “Em có thể ngồi ghế phụ giúp chị nhìn đường.”
Tạ Ngưng quay đầu nhìn cô ấy: “Không cần!”