Ánh mắt Tạ Ngưng dừng ở hướng chiếc xe kia lao đến.
Ngay sau đó cầm lấy tay mẹ: “Mẹ, chúng đi qua đó nhìn xem.”
Tống Hữu ái gật đầu, đi theo con gái chạy hướng cửa hàng tiện lợi.
Trùng hợp chính là, đôi nam nữ chay ra khỏi cửa hàng tiện lợi kia, đã thu hút không ít tang thi, nên hai mẹ con bọn họ một đường chạy tới vô cùng thông thuận.
Chiếc nhà xe ước chừng dài hơn năm mét, nhìn qua giống như đã được tiến hành gia cố và cải trang, sàn xe cũng có vẻ đặc biệt cao.
Vừa mới đâm mạnh vào cửa hàng như vậy, mà cửa kính hai bên lại không chút sứt mẻ.
Có thể thấy được chất lượng xe này đúng là rất tốt.
Tuy rằng tiêu hao không ít xăng, nhưng nếu như có được nhà xe này, về sau trên đường đào vong, bọn họ cũng có thể trải qua khoảng thời gian thoải mái một chút.
“Mẹ, cẩn thận chút, bên trong khả năng có tang thi. Mẹ đừng nhúc nhích, để con xem”
Tống Hữu ái gật đầu: “Con gái, cẩn thận một chút!”
Tạ Ngưng chầm rãi tới gần chiếc xe, từ cửa sổ xe nhìn vào bên trong.
Đột nhiên, một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn bỗng dán lên cửa sổ, hai mắt xám trắng đối diện Tạ Ngưng.
Tạ Ngưng mặt vô biểu tình mở ra cửa xe, lấy ra dây thừng đã sớm cất trong không gian trước đó nhanh nhẹn tròng qua cổ tang thi.
Dùng sức, không mất mấy hơi đã kéo bà ta từ trong xe ra bên ngoài, quật mạnh trên mặt đất.
Tống Hữu Ái còn chưa thấy rõ động tác của con gái, thì cái ót của bà lão tang thi kia đã bị trường đao đâm xuyên qua.
Cả người bà liền giật mình, không đành lòng nhìn tiếp mà đảo mắt.
Lúc này Tạ Ngưng đã đến trước ghế điều khiển.
Cách cửa sổ kính, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ngửa đầu trên ghế, cổ bên trái bị cắn ra một lỗ máu lớn, máu loãng đang không ngừng ào ào chảy ra, theo thân thể nhỏ xuống.
Tạ Ngưng hít sâu một hơi, nhắm mắt.
Cô một tay mở ra đai đeo an toàn, một tay dùng sức kéo trung niên kia ra khỏi ghế lái ném xuống đất.
Không đợi hai mắt người kia mất đi ánh sáng, đã một đao cắm vào đầu giups ông ta giải thoát.
Tống Hữu Ái bàng hoàng nhìn, phát hiện lúc con gái làm những việc này, khuôn mặt vô cùng trấn định bình tĩnh.
Bà cũng không dám nhiều lời, bất an mà co quắp đứng một bên.
Tạ Ngưng lấy từ trong không gian ra khăn vải lau vết máu loang lổ trên ghế da, rồi quay đầu thúc giục mẹ: “Mẹ, mẹ ngồi tạm vào đi, chúng ta đi gọi Khả Hân.”
Nói xong liền ngảy lên ghế phụ, ý bảo mẹ lái xe.
Tống Hữu Ái không dám nói ra nửa chữ phản bác, bà nhạy cảm phát hiện ra tâm tình con gái hiện tại không tốt lắm.
Xoay đầu xe xong, liền hướng về phía xe vận tải nhỏ lái đi.
Còn không có chạy đến gần, đã nghe thấy từng âm thanh khô khốc của tang thi phát ra.
Giống như là từ nơi gần xe vận tải nhỏ truyền tới.
Sắc mặt Tạ Ngưng chợt biến, Tống Hữu Ái đạp phanh dừng lại.
“Ngưng Ngưng, con mau xem.”
Phía trước đầu xe vận tải nhỏ, đang đứng hai người một nam một nữ, lúc này cố hết sức dùng số thực phẩm ít ỏi trong tay ném vào bốn con tang thi trước mặt.
Cô gái hoảng sợ thét chói tai: “Đừng tới đây, đừng tới đây!”
Cô ta giống như chỉ biết lặp đi lặp lại mấy lời đó, thanh niên cai gầy bên cạnh lúc này sắc mặt cũng đã trắng bệch.
Hắn ta thậm chí còn có chút hồi hận, vì sao mình lại đột nhiên vòng lại cứu theo con nhỏ ngu xuẩn này.
Giờ thì xong rồi.
Bọn họ bị tang thi vây quanh, chỉ có thể nắm lấy đường sóng cuối cùng, bò lên nóc xe.