Tống Hữu Ái dẫm chân ga, từ kính chiếu hậu thấy được mấy con tang thi đang ở hai bên đường đang chậm rãi tụ lại mà đến.
Bọn chúng giống như là bị mùi vị của thịt người kí©h thí©ɧ, què quặt mà loạng choạng đuổi theo phía sau xe vận tải nhỏ cả một đoạn đường.
Nhưng mà tốc độ những tang thi kia quá chậm, thật mau đã bị Tống Hữu Ái bỏ lại thật xa.
Tạ Ngưng và Tống Khả Hân song song quay đầu nhìn chằm chằm phía sau.
Chỉ thấy mấy con tang thi kia ngơ ngẩn đứng tại chỗ xoay vào vòng, rồi ngây đầu ngây não tìm kiếm mùi thịt.
Đợi sau khi mùi thịt đều bị gió thổi tan cả rồi, bọn họ mới dần dần tản đi.
Tống Khả Hân thở phào một hơi, nước nước miếng cái “ực”: “Ôi mẹ ơi, mấy thứ đó đều là bị tiếng động và mùi vị thu hút tới đúng không.”
Tạ Ngưng gật đầu: “Âm thanh đâm xe vừa rồi, sẽ kéo theo tang thi ở phụ cận chạy tới. Nếu chúng ta rời đi muộn thêm một chút, thì sẽ bị trăm con tang thi vây quanh.”
Tống Khả Hân rùng mình một cái: “Đã biết, chị, sau này chúng ta làm việc, nhất định phải cẩn thận một chút.”
Tống Hữu Ái điều khiển xe vận tải, hết sức chăm chú nhìn đường phía trước, trên trán cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Mẹ, đừng khẩn trương. Mẹ lái trong chốc lát, con ra phía sau xe nằm một chút bổ sung thể lực, nửa tiếng sau tới thế cho mẹ.”
Tống Hữu Ái chuyên chú gật đầu, ánh mắt vẫn không hề chớp nhìn chằm chằm phía trước, không dám có chút lơ là.
Xe ngừng lại ở một chỗ không người.
Tạ Ngưng và Tống Hữu Ái quay đầu liếc nhau, ra hiệu bằng ánh mắt.
Tống Hữu Ái trong chớp mắt đã hiểu, gật đầu mỉm cười: “Con chém nhiều tang thi như vậy hẳn là mệt rồi, đi ngủ một lát đi, không cần sốt ruột, nghỉ một giờ rồi thế cho mẹ cũng được.”
Tống Khả Hân gục đầu thở dài: “Đáng tiếc mấy đồ ăn chúng ta để trên xe kia.”
Nhìn thấy túi du lịch màu đen chị họ mang lại, Tống Khả Hân hận không thể đấm ngực dậm chân.
Nếu như không đổ đồ ăn ra để lấy thuốc thì tốt rồi, hiện tại thì hay rồi, thức ăn nước uống càng thêm khan hiếm.
Tạ Ngưng buồn cười nhìn em họ của mình, vỗ nhẹ đầu cô ấy: “Em không đói được.”
Tống Hữu Ái ở một bên: “Yên tâm đi Khả Hân, cô nhiều mỡ, đều nhịn cho hai đứa ăn.”
Tống Khả Hân nghe vậy càng không yên tâm: Thật ra cũng không cần cô phải nhịn…
Tạ Ngưng không có giải thích quá nhiều, nhảy xuống xe chạy nhanh đến phía sau, mở khóa thùng xe leo lên.
Tràn đầy một thùng xe, ước chừng có ba tấn hàng hóa.
Mỗi một cái rương đều được sắp xếp ngay ngay chỉnh chỉnh.
Có đồ ăn vặt nhập khẩu, đồ khô chiếm đa số, có bánh quy, thịt khô đóng gói, cái gì cần có đều có.
Tạ Ngưng nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng thời nắm chặt thời gian ném đồ vào trong phòng khách ở biệt thự.
Cũng may là diện tích phòng khách rất lớn, một rương chồng lên một rương liền không chiếm mất bao nhiêu diện tích.
Chỉ là phòng khách biệt thự bọn họ, lúc này đều đã bị biến thành tiệm tạp hóa.
Nhưng mà có nhiều vật tư như vậy, trong lòng Tạ Ngưng cũng nhiều thêm vài phần tự tin.
Vội vàng sắp xếp xong đồ vật trên xe tải, Tạ Ngưng nghĩ nghĩ, vẫn là để lại mấy túi thịt khô và một thùng sữa bò.
Dù sao thì vật tư trên xe thương vụ mới rồi đều đã bị “mất”, tổng không thể đói chết em họ đáng thương của cô.
Hơn nửa giờ sau, Tạ Ngưng đã thu dọn xong hết thảy, xe tải nhỏ cũng vừa vặn ngừng lại.
Tạ Ngưng kéo khóa cửa nhảy xuống xe, ánh mắt dừng lại ở ba chữ “Trạm xăng dầu” cách đó không xa.
Đi trạm xăng dầu nhặt thêm một chiếc xe dự bị?
Lại thêm một ít xăng?
Chủ ý này tựa hồ cũng không tệ lắm.
“Khả Hân, sau xe có sữa bò và thịt khô.”
“Thật hả chị?”
“Ừ, em khóa kỹ thùng xe ăn đi. Chị với mẹ đến trạm xăng dầu một chuyến, hai mươi phút là được.”