“Phanh” thân xe đối phương xoay vòng, toàn bộ xe chặn ngang quét đến.
Cho dù tốc độ tay của Tạ Ngưng có mau hơn, cũng không thể thay đổi vận mệnh hai xe va phải nhau, chỉ có thể trước tiên ấn đầu của Tống Khả Hân đang ngồi ở ghế phụ xuống.
“Phanh phanh.” Cửa sô xe bị chấn động vỡ nát.
Túi hơi an toàn lập tức nhảy ra.
Vài mảnh vỡ thủy tinh từ bên ngoài bay vào, hai người đều không hẹn mà cùng cúi đầu tránh né.
Trên chiếc SUV đối diện truyền tiếng tiếng gào rống trầm thấp, một cánh tay bê bết máu khoác bên ngoài cửa sổ xe đang không ngừng quơ quào, phảng phất giống như một sinh mệnh kỳ lạ, nặng nề đè nặng trong lòng hai người.
Tạ Ngưng mở ra đai an toàn trên người Tống Khả Hân, một quyền mở ra cửa xe ghế phụ, đẩy Tống Khả Hân cả mặt phát ngốc ra ngoài: “Đi chỗ cô em, mau mau chạy đi!”
“Có, có phải là tang thi tới hay không?” Tống Khả Hân giật mình, quay đầu muốn lấy gạo và lương thực ở phía sau.
Tạ Ngưng đánh ngắt ý định tham lam của cô ấy, tức giận nói: “Mau chạy đi.”
Đã là lúc nào rồi còn nghĩ đến lương thực, đúng là đứa nhóc không biết sợ.
Tống Khả Hân đã sắp khóc ra rồi, ném đồ đi liền chạy, cũng không quản hiện bản thân có mệt hay không.
Nhưng mà thời gian không đợi người, vài tiếng gài rống tựa hồ như từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Tống Khả Hân nghiêng ngả lảo đảo chạy đi, thoáng liếc qua liền thấy mấy con tang thi đang lung lay từ sau chiếc SUV vòng lại đây.
Ngắn ngủi than lên một tiếng, Tống Khả Hân ôm chặt ba lô liều mạng chạy hướng xe vận tải nhỏ của cô.
Tạ Ngưng quay đầu, tay phóng tới ghế sau, nháy mắt liền lôi hết lương thực và gạo đỗ ngã lung tung vào trong không gian.
Cô một phen túm lên túi du lịch màu đen, “Phanh” một chân đá văng ra cửa xe ghế điều khiển, tức khắc khiến một con tang thi đang chắn bên ngoài bị đạp đi xa nửa thước,
Vác túi du lịch đen trên người, Tạ Ngưng lấy ra trường đao màu đen cất trong không gian, nhắm ngay đầu tang thi lao đến bổ xuống một đao.
Sau khi xử lý xong, liền thân thủ nhanh nhẹn bò lên trên nóc xe, ba bước hai bước chạy về phía trước rồi nhảy đến nóc xe SUV nằm ở đối diện.
Nhóm tang thi vây quanh xe thương vụ không thấy được người, liền chậm chạp xoay người.
Tạ Ngưng ngồi xổm trên SUV thở phào một hơi.
Sau khi thức tỉnh dị năng, thể chất cũng được nâng cao.
Tuy rằng vẫn như cũ chỉ là một tôm tép dị năng giả không gian, nhưng tố chất thân thể đã tăng lên không ít so với người thường.
“Rống rống rống.” Trong xe SUV truyền đến từng trận gầm rú.
Cánh tay máu me bê bết kia liều mạng móc ra ngoài cửa sổ giãy giụa, phẫn nộ đập mạnh vào thân xe gần rú.
Tạ Ngưng ở trên nóc xe xoay người một cái, liền một đao giải quyết tang thi chạy theo phía sau, rồi vội vàng nhảy xuống.
Chỉ thấy chủ xe SUV, đang bị đai an toàn cột chặt trên ghế điều khiển, đảo đôi mắt xám trắng nhìn cô, tức giận nghiến răng gào rống.
Tạ Ngưng không chút biểu tình nhìn hắn, dùng đao dài đâm xuyên qua gáy đối phương, giải quyết nhanh gọn.
Mở ra cốp xe, Tạ Ngưng phát hiện người này hẳn là đnag trên đường trốn chạy, cốp xe để đầy đều là vật tư.
Hai rương nước khoáng, hai rương nước uống vận động, ngoài ra còn có không ít thuốc lá và rượu, hai túi gạo, hai bình sữa đậu nành.
Người anh em trên trời có linh, muôn phần cảm ơn anh đã viện trợ!
Chúng tôi nhất định sẽ kế thừa di nguyện của anh, tiếp tục cuộc sống tươi đẹp phía trước.
Tạ Ngưng yên lặng niệm mấy tiếng, rồi trực tiếp thu hết toàn bộ vật tư trong cốp.
Bên tai truyền đến từng trận gầm nhẹ, cô biết không thể lại tiếp tục trì hoãn, xoay người chạy nhanh hướng xe vận tải nhỏ.
Hai người Tống Khả Hân và Tống Hữu Ái đã sớm chờ đợi tới mức sốt ruột, đang muốn đi xuống nhìn xem, đã thấy Tạ Ngưng xông lên ngồi ở ghế phụ, chen vào một chỗ với Tống Khả Hân: “Mẹ, lái xe!”