Cảm ơn trời đất!
Cuối cùng bọn họ cũng ra tới, Tống Khả Hân thở dài một hơi, kích động nắm chặt tay trái Tống Hữu Ái: “Cô, cô và chị đều không sao chứ?”
“Không sao, không sao.” Tống Hữu Ái trực tiếp đặt một con dao phay vào trong tay Tống Khả Hân, vỗ vỗ vai cô: “Khả Hân, cái này cho con dùng để phòng thân, chờ lát nữa chúng ta cùng chị Tiểu Ngưng của con học tập cách gϊếŧ tang thi.”
“Chúng ta cần phải mau chóng trưởng thành lên, con người chị gái văn chương của con vậy mà cũng có thể gϊếŧ được tang thi, cô không thể thua được a.” Tống Hữu Ái dong dài hai câu.
Bên kia, Tạ Ngưng lôi kéo hai người, mắt nhìn hướng siêu thị: “Mẹ, mẹ, đi! Lên xe trên đường nói.”
“Xe vận tải nhỏ này là sao vậy?” Tống Khả Hân còn muốn nói, đã bị Tạ Ngưng đẩy vào trong xe thương vụ.
Thân mình mập mạp của Tống Hữu Ái cũng đặc biệt lưu loát, nhanh như chớp leo lên xe vận tải nhỏ, đuổi kịp xe thương vụ của Tạ Ngưng, hai chiếc xe một trước một sau chạy ra ngoài.
Tống Khả Hân giơ tay sờ sờ trên trán Tạ Ngưng, trong mắt lộ ra vẻ vui sướиɠ: “Chị, hình như chị hết nóng rồi.”
“Ừ, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn nhiều rồi, yên tâm đi, mạng của chị em cứng lắm.”
Tạ Ngưng một châm dẫm ga, trực tiếp phóng ra cổng lớn siêu thị, khóe mắt liếc thấy hai gã thanh niên khỏe mạnh đứng ở ven đường không ngừng vẫy tay bắt xe, tựa hồ còn có ý muốn mạnh mẽ xông đến.
Tạ Ngưng hoàn toàn không để ý, trực tiếp nghênh ngang phóng xe mà đi.
Tống Khả Hân không yên tâm quay đầu, nhìn về xe vận tải nhỏ theo ở phía sau.
Thấy cô mình cũng tăng tốc theo lên, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
“Chúng ta muốn đi đâu?”
“Tống Gia Các.”
“Ông bà ở chỗ đó?” Tống Khả Hân ngồi thẳng người, “Chỗ bọn họ không bị virus xâm nhiễm sao?”
“Virus đặc biệt xâm nhiễm, toàn cầu đều bị, em đoán xem?”
Tạ Ngưng quay đầu nhìn thoáng qua Tống Khả Hân: “Nhưng ở nông thôn bên kia đất rộng lại trống trãi, người cũng ít”
So với chen chúc trong thành thị, Tống Gia Các có thể xem là nơi tốt để đi.
“Chính phủ sẽ cứu chúng ta chứ?”
“Sẽ.” Tạ Ngưng gật mạnh đầu.
Nếu như không quản, thì thời gian người sống sót ở vùng Tống Gia Cát được di dời sẽ kéo dài.
Đại khái là khi mạt thế bắt đầu trên dưới mười ngày, thì đã được nhanh chóng di dời rồi.
“Được, em đều nghe chị.”
Tạ Ngưng khẽ gật đầu, ngay sau đó liền nghe được một tiếng động không mấy hài hòa “ột ột” phát ra từ bụng của Tống Khả Hân.
“Em ăn trước ít đồ đi.”
“Em còn chịu được.” Tống Khả Hân hơi xấu hổ, “Đồ ăn thực phẩm khan hiếm, chúng ta vẫn nên tiết kiệm thì hơn.”
“Không sao.” Tạ Ngưng nói rồi duỗi tay vò đầu tóc tối bời của cô gái nhỏ: “Ăn ít bánh quy lót bụng đi.”
Tống Khả Hân xoa xoa cái bụng đang kêu gào, vẫn là từ trong ba lô lấy ra một túi bánh quy chocolate, cắn hai miếng, rồi duỗi tay đưa cho Tạ Ngưng ăn.
Xe một đường chạy ra khỏi nội thành phồn hoa.
Đi qua ba căn nhà thuốc, Tạ Ngưng mỗi lần đều sẽ xuống xe, bằng tốc độ nhanh nhất lấy đến một ít thuốc bình thường dùng được, bỏ hết vào trong túi du lịch màu đen lớn kia.
Mà gạo và lương thực bị để bên trong túi ban đầu, hiện giờ đều bị bỏ trên đống ghế ở phía sau, nhét đến tràn đầy.
Để ra khỏi thành phố, đi cao tốc thì ngày thường cũng cần phải mất hơn nửa giờ.
Nhưng hiện tại Tạ Ngưng không xác định, nếu như cao tốc bị xe lấp kín không thông được, đến lúc đó muốn quay đầu vô cùng khó khăn.
“Đi đường Tây Sơn đi.” Chậm hai mươi phút nhưng vẫn chắc ăn hơn.
Hai chiếc xe đang vững vàng một trước một sau chạy đi, không ngờ đột nhiên phía đối diện lại vọt tới một chiếc SUV xiêu xiêu vẹo vẹo, “Phanh” một tiếng đυ.ng phải Tạ Ngưng.
Tạ Ngưng đánh mạnh tay lái tránh ra.