Chương 9: Hay Tin

Tiếng “ầm ầm ầm” không ngừng nổ lớn, trên chiến trường, là một mảnh khói bụi tang hoang, vô số xác chết nằm la liệt khắp bốn phương tám hướng.

Có tang thi, có người thường, cũng có chiến sĩ mặc quân phục…

Nơi trung tâm của cuộc chiến, một cột lửa lớn cháy rực, kèm theo đó là những tia lôi điện tích tích cuộn vòng.

Nơi lôi điện chạm đến, trong thoáng chốc liền ầm vang những tiếng nổ mạnh.

Không có một ai dám tùy tiện đến gần.

Mãi hơn hai mươi phút sau, khi lửa và tia điện dần tan đi, người ta mới rõ ràng thấy được một bóng người cao lớn ngược gió mà đến.

Trịnh Kim Sơn cảm giác hôm nay năng lượng của mình hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Cùng một lúc điều khiển hai loại dị năng công kích mạnh nhất, khiến hắn không cấm được có chút thở dốc.

Quần áo vì bị điện và lửa ma sát qua, nên không cấm khỏi có phần chật vật. Nhưng đôi mắt kia lại sắc bén đến ghê người, mang theo một loại áp bức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Tình hình thế nào rồi?”

Đưa tay nhận lấy một chai nước do đồng đội đưa tới, câu đầu tiên khi hỏi ra miệng, chính là tình hình ở căn cứ Nguyên Nghĩa, nơi mẹ và em gái đang ở.

Đợi Trịnh Kim Sơn ngửa đầu uống cạn chai nước xong, vẫn chưa nghe thấy câu trả lời của người kia, hắn mới cau mày quay đầu nhìn qua.

Đồng đội bị ánh nhìn của hắn dọa sợ, bộ dạng luống cuống muốn nói rồi lại thôi càng khiến trong lòng Trịnh Kim Sơn thêm bất an, hắn không nhịn được hô lên một tiếng: “Nói!”

Người sau giật thót người, run rẩy mất mấy giây mới đưa ra đồng hồ lúc đầu đội trưởng ném cho mình qua….

Suy cho cùng, đồng hồ cũng chỉ là máy móc điện tử bình thường, không chịu được dị năng của hắn bạo phát, nên lúc chiến đấu Trịnh Kim Sơn đều không đeo.

Trịnh Kim Sơn hít sâu một hơi, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng mà nhận lấy.

Sau khi kiểm tra rõ thông báo, mới tức giận không thể át, dùng toàn lực đấm mạnh xuống mặt đất rống lớn: “Trịnh Kim Lâm, cái thằng phế vật này!!”

Mặt đất lấy hắn làm trung tâm liên tiếp nứt toạt, dọa các đồng đội bên cạnh sợ tới mức vừa lăn vừa chạy…



“Đồ độc địa quái ác, mày nên chết đi!”

“Ác ma! Cô ta không xứng làm Nữ hoàng! Đồ ác ma gϊếŧ người như ngóe!”

“Chém đầu cô ta! Chém đầu! Chém đầu!”

Vô số âm thanh “chém đầu” không ngừng truyền đến từ bốn phương tám hướng, khiến hai đầu mày Trịnh Kim Bảo bất giác nhíu chặt….

Cô cố gắng rục rịch thân thể, nhưng dường như, khối thân thể này không còn nghe cô chỉ thị….

Trịnh Kim Bảo cảm giác trước mắt đột nhiên lóe lên, vô số khuôn mặt giữ tợn đang kêu gào thoắt ẩn thoắt hiện khiến trái tim cô bất giác mà chệch đi một nhịp.

Trịnh Kim Bảo theo bản năng muốn nâng tay ôm ngực mình, nhưng rồi lại bất chợt nhận ra, hai tay cô vậy mà đã bị trói chặt vào gông cùm rắn chắc, bất lực đứng đó, mặc người chỉ trỏ.

Đôi mắt Azura Shetty sắc bén đầy lãnh lệ, cho dù đã đến giờ phút này, cũng không chút sợ hãi mà cao ngạo nhìn lướt qua đám người bên dưới, khiến người ta có một loại cảm giác cô vẫn luôn bễ nghễ mà đạp lên chúng sinh.

Khóe môi khô nứt khẽ nhếch, từng tiếng cười gằn theo đó mà thấp thấp truyền ra.

Trịnh Kim Bảo có chút giật mình, rõ ràng là cô không cười, nhưng tiếng cười kia lại đang phát ra từ nơi cuống họng của cô….

Hình ảnh phản chiếu từ trong cửa kính của một căn nhà cách đó không xa làm cô thoáng sững lại.

Người trong gương kia là ai?

Mái tóc vàng chảy dài đến ngang hông, đôi mắt lam biếc xanh như bầu trời mùa hạ, đôi môi nhỏ nhắn khô nứt vì thiếu nước, sắc mặt trắng tái tiều tụy nhưng lại không giấu được vẻ diễm lệ vốn có.