Chương 47

Đào Cường hạ ống nhòm nhìn đêm trong tay xuống, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Nhãi Thành…. “

Nguyễn Thành ghét bỏ liếc nhìn đội trưởng nhà mình một cái, Đào Cường lập tức sửa miệng.

“Phó đội Thành, cậu nghĩ đám nhãi con kia có hiểu được ẩn ý của chúng ta hay không?”

Hai người đang đứng trên sân thượng một tòa nhà cao tầng. Đôi mắt Nguyễn Thành sáng bừng màu xanh lục, yên lặng nhìn chằm chằm phương hướng hầm trú ẩn.

Mà bên cạnh, là một màn hình máy tính đang bật sáng, phía bên kia màn hình, hai thanh niên cao lớn đang đứng, trong đó có một người, chính là Trịnh Kim Lâm, anh hai của Trịnh Kim Bảo.

Đôi mắt bọn họ cũng đang sáng lên ánh màu xanh lục.

Tới khi Nguyễn Thành quay lại gật đầu với màn hình, ánh sáng trên mắt ba người mới biến mất.

“Dị năng thấu thị của đội trưởng Ưng Nhất quả nhiên lợi hại, trong vòng bán kính năm km, thứ gì cũng xem được rõ ràng!”

“Phó đội Thành quá khen rồi! Nếu không còn việc gì, chúng tôi xin phép rời đi trước!” Trịnh Kim Sơn mỉm cười, một bộ nho nhã lễ độ.

“Tất nhiên, đội trưởng Lâm vất vả rồi! Sau này chắc chắn sẽ tới tận nơi cảm tạ!” Tiếng nói của Nguyễn Thành vừa dứt, màn hình kết nối liền vụt tắt.

“Xì! Thằng nhãi này không đáng yêu chút nào!” Đào Cường không nhịn được bĩu môi một cái.

“Đều là người trong nhà với nhau, lúc nào cũng bày ra một bộ lịch sự lại xa cách cho ai xem chứ? Vẫn là đám Dương Dịch nhìn hợp mắt!”

Nguyễn Thành liếc đội trưởng nhà mình một cái, lên tiếng nhắc nhở, “Nghe nói mẹ và em gái của đội trưởng Lâm vừa mới mất….”

Đào Cường lập tức ngậm chặt miệng, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi, “Là ở trong căn cứ này sao?”

Nguyễn Thành gật đầu.

Đào Cường bừng tỉnh đại ngộ, cảm thán, “Chẳng trách, cậu ta thà cho mượn người, chứ nhất quyết không muốn đến đây với chúng ta….”

Trong nhất thời, không khí có chút tĩnh lặng.

Mãi một lúc sau, Đào Cường mới ho khan hai tiếng, “Khụ khụ, phó đội Thành, thế nào rồi?”

Nguyễn Thành nhấc kính: “Số lượng tang thi tính cả bên trong các tòa nhà là nằm trong khoảng hơn hai ngàn.”

Đào Cường giật mình, “Chẳng phải đám Dương Dịch đã nói lúc đầu có hơn ba ngàn, bị triệt hơn một ngàn, bọn họ lại còn mấy lần….”

Nguyễn Thành gật gật đầu, “Hẳn là tang thi cấp bốn phát hiện số lượng quá ít, nên dồn toàn lực gọi tới bổ sung.”

Đào Cường vuốt cằm, “Vậy còn…. Con quỷ kia thế nào? Có thấy được chút tung tích nào của nó hay không?”

Nguyễn Thành lập tức lắc đầu, Đào Cường cũng hiểu rõ, hắn cười khổ, “Thứ ngay cả tang thi tinh thần cấp bốn cũng khó phát hiện, đúng là không hề đơn giản.”

Nguyễn Thành mím môi, “Nhưng chịu phải công kích tinh thần của tang thi cấp bốn, có lẽ trong thời gian ngắn, nó cũng bị tổn thương không nhẹ.”

Đào Cường gấp không đợi được, đấm hai tay vào nhau cười lớn, “Vậy thì còn chờ gì nữa, bây giờ chúng ta lập tức tấn công, đấm chúng nó ra bã.”

Nguyễn Thành mặc dù vẫn còn điều nghĩ ngợi, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu.

Cho dù tang thi cấp bốn kia có nghe lén bọn họ hay không, thì ngay từ ban đầu, mục đích đã là đánh nhanh thắng nhanh, bọn họ không thể lại đợi thêm!

….

“Hừm! Đúng là dai dẳng không ngớt!”

Trịnh Kim Bảo rủa thầm một tiếng, ghét bỏ vung thanh kiếm hất đi máu bẩn bám bên trên, mới bước đến chỗ lúc nãy vứt vỏ gậy, nhặt lên tra kiếm vào.

Hơn mười con sóc biến dị cấp hai, mỗi con đều có tốc độ lớn, móng vuốt sắc bén còn mang theo độc, khiến Trịnh Kim Bảo phải mất gần một tiếng mới giải quyết xong!

Con cấp ba vẫn luôn trốn ở xung quanh rình coi, sau khi thấy toàn bộ đồng bọn bị diệt, vậy mà đã nhanh chóng lẫn mất.

Cũng không biết kế tiếp có kéo theo một lũ khác quay lại trả thù nữa hay không!

Nhớ tới trong lúc chém gϊếŧ vừa rồi, vậy mà có một con sóc dùng đuôi quẹt mạnh hất lá và đất bụi vào mặt mình, làm ngăn trở tầm nhìn, khiến cho đồng đồi của nó thừa cơ tấn công…. Thái dương Trịnh Kim Bảo liền có chút co rút không ngừng.

Lũ sóc này quá ranh ma…. Đột nhiên cảm thấy đám tang thi bước đi không vững kia còn có chút đáng yêu hơn!

Cô nhìn lướt qua xác đám sóc nằm la liệt ở xung quanh, đếm lên cũng có tơi ba chục con, vừa mới cúi xuống định moi tinh hạch, thì chợt nhớ đến chuột lang nhỏ còn đang thăng cấp ở trong hầm.

Nghĩ nghĩ, cô rút một cái túi nilon sạch từ trong túi quần ra, bọc vào tay, xách xác của đám sóc về để vào một góc trong nhà xe, gom thành một núi nhỏ.

Xong xuôi, lại kéo mở cửa đi xuống hầm ngầm.

Bên dưới tối đen như mực, Trịnh Kim Bảo liếc mắt nhìn qua chỗ lúc đầu chuột lang nhỏ nằm, vậy mà không thấy nó đâu, xung quanh cũng không có.

Chẳng lẽ chui vào không gian rồi?

“Topaz!” Trịnh Kim Bảo kêu lên một tiếng, cô đoán chắc là nó nghe được.

Bởi nếu không, thì sao con chuột này có thể biết được lúc nào cô rời đi mà chui ra trộm tinh hạch cơ chứ?

Âm thanh vừa rơi xuống, mũi giầy Trịnh Kim Bảo đã bị chạm nhẹ.

Cô hơi giật mình, theo bản năng lùi về sau một bước.

Topaz đang ngẩng đầu, đôi mắt mở to nhìn cô.

Trịnh Kim Bảo nhướng mày, “Vừa chui từ trong không gian ra à?”

Topaz chớp mắt một cái, liền lắc đầu.

Cũng phải, nếu như nó vừa chui từ trong không gian ra, thì cô đã lập tức phát hiện được dao động. Chứ không phải đến lúc đợi nó chạm vào mình mới nhận ra.

Một suy nghĩ điên rồ đột nhiên xuất hiện khiến Trịnh Kim Bảo khó nén kích động.

Chẳng nhẽ vật nhỏ này lại thức tỉnh dị năng mới rồi?

Cô ngồi xổm xuống nhìn nó, “Làm lại lần nữa!”

Topaz lắc lắc cái đuôi ngắn củn, sau đó, vậy mà chậm rãi tiêu tán trước mặt Trịnh Kim Bảo, ngay cả mùi vị trên người cũng hoàn toàn biến mất.

Trịnh Kim Bảo giơ ngón tay chọc vào vị trí vừa rồi của nó, liền chọc được một nhúm lông mềm mại, Topaz hiện rõ ra trước mặt cô.

“Không phải không gian, cũng không phải tàng hình?”

Theo như thông tin dị năng lúc trước cô xem được, thì khi tàng hình sẽ không làm mất đi mùi vị của người sử dụng, chưa kể, lúc bị người hay đồ vật đυ.ng phải, thì tàng hình cũng sẽ không mất đi tác dụng.

Chẳng lẽ là nói, được cái này, thì mất cái kia?

Đây là dị năng tàng hình phiên bản mới?

“Mau, lên đây!” Trịnh Kim Bảo đã quên đi khi trước mình còn ghét bỏ Topaz vì nó bẩn, mà trực tiếp xòe tay ra.

Topaz bò lên, cô liền chọc chọc đầu nhỏ của nó, “Thử lại một lần nữa!”

Topaz dùng hai tay vuốt vuốt đầu mấy cái, hiển nhiên là ghét bỏ Trịnh Kim Bảo làm rối lông trên đầu mình nên chải lại, còn khịt khịt mũi.

Hai đầu mày Trịnh Kim Bảo hơi hơi nhướng lên, cùng lúc, năng lượng dị năng trên người Topaz tràn ra, bao phủ cả người nó và thân thể cô.

Trịnh Kim Bảo cúi đầu nhìn thử chính mình.

Tay chân vẫn rõ ràng, không hề có dấu hiệu tàng hình chút nào.

Chẳng lẽ không giống như dị năng tàng hình, có thể mang theo người khác cùng tàng hình?

Nhưng rõ ràng, khí tức của Topaz hiện tại đã hoàn toàn biến mất. Hay là nói…. Kỹ năng này cũng không phải là tàng hình, mà là giấu đi sự hiện diện?

Giống như mắt người chỉ có thể nhìn được chỉ khi có ánh sáng đi xuyên qua. Nếu như ánh sáng quanh một người bị uốn cong, khiến nó không thể truyền vào mắt người khác, thì người đó sẽ trở nên hoàn toàn vô hình.

Mà kỹ năng này của Topaz, chỉ có tác dụng với người khác, chứ không làm bản thân mình vô hình trong chính mắt mình?!

Còn về việc khí tức bị che chắn, Trịnh Kim Bảo hoàn toàn không thể lý giải, nhưng mặc kệ, đây chắc chắn là tin tốt đối với cô!

Làm sao đây?

Trịnh Kim Bảo nâng chuột lang nhỏ tới ngang tầm mắt mình.

Đột nhiên cảm thấy Topaz thuận mắt hơn một chút! Nhìn nó cũng có vẻ đáng yêu hơn!

Cô chọc chọc mông nhỏ của nó, “Lên cấp hai rồi, còn thức tỉnh dị năng mới, không tệ, không tệ nha!”

Lời này là khen thật lòng!

Vậy mà chuột lang nhỏ nào đó được khen lại khịt khịt mũi với cô, xoay người vuốt vuốt lại lông trên cái mông nhỏ của mình.

Hai đầu mày của Trịnh Kim Bảo lại nhướng lên lần nữa, cuối cùng cũng hiểu rõ, nó đây là đang ghét bỏ chính mình sao?!

Con chuột này ghét bỏ cô chạm vào nó? Nhưng tại sao? Lúc trước nó đâu có thế?

Trịnh Kim Bảo suy nghĩ một lúc rồi thoáng sững ra.

Chờ đã….. chẳng lẽ là vì cô dùng bao nilon cầm nó, nên nó mới làm vậy xem như trả đũa?

Không phải chứ?

Vẻ mặt Trịnh Kim Bảo hết đen rồi lại trắng, cuối cùng nhăn tít lại giống như nhìn thấy quỷ.

Cô lại chọc chọc đầu nhỏ của nó. Ngay khi nó vừa khịt mũi đưa vuốt lên, Trịnh Kim Bảo liền trừng mắt, “Còn dám chùi một lần nữa, thì trả tinh hạch lại đây!”

Topaz hừ hừ hai tiếng, không tình nguyện xoa xoa móng vuốt vào nhau, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cô, hai mắt lần nữa trở nên long lanh.

Trịnh Kim Bảo hừ lạnh trong lòng: Hừ! Bây giờ mới nhớ ra bản thân là đi làm công trả nợ? Cũng giỏi lật mặt lắm!

“Thu lại năng lực đi, có việc cho mi đây!”

Trịnh Kim Bảo thả chuột lang nhỏ xuống đất, rồi dẫn theo nó trở lại nhà để xe.