Bọn họ lúc đầu còn nghi ngờ, sao đột nhiên một người bên ngoài tổ chức lại được Hàn Vệ chỉ định làm đội trưởng đội hai đây! Bây giờ thì rõ rồi, sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, không phải dị năng giả cấp hai bình thường có thể có được.
Họ cũng không biết dị năng của Yên Vũ đã bước đầu tiếp cận cấp ba, chỉ là cái ranh giới mỏng manh kia vẫn làm khó cô mấy ngày nay.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, đám thú biến dị bị bọn họ càn quét, đều trở thành một đống máu thịt bầy nhầy. Nhờ Yên Vũ chống đỡ, hiện tại đội hình đội một đã vững vàng hơn rất nhiều, tuy vậy, thể lực của bọn họ cũng đang tuột dốc nhanh chóng!
Lúc này, Hàn Vệ đã tiếp cận với con sư tử biến dị kia, song phương va chạm, đánh cho máu thịt và xương trắng xung quanh bay tứ tung.
Lưu Nhất từ xa quan sát thấy tình hình đã ổn định hơn một chút, đang cân nhắc xem có nên xông ra giúp Hàn Vệ hay không thì cả người chợt lạnh. Hắn phản xạ cực nhanh, vươn tay bắt lấy một tên trong đội đẩy về phía trước người mình.
Tên kia bị kéo như vậy, loạng choạng suýt ngã. Chỉ là hắn còn chưa kịp lên tiếng chất vấn, một tia sáng xanh lạnh lẽo đã xuyên thủng ngực hắn, tốc độ bay chỉ hơi giảm một chút, sau đó vẫn bắn mạnh về phía mặt Lưu Nhất, kéo theo một chùm máu tươi. Bất quá chỉ cần mấy giấy ngắn ngủi đã đủ để Lưu Nhất phản ứng, trước người hắn hiện lên một bức tường lửa nóng rực, thân thể nhanh chóng lăn sang bên cạnh.
Tia sáng xanh xuyên qua lớp tường lửa trở nên suy yếu, cuối cùng hóa thành một miếng băng mỏng rơi trên mặt đất, mà thân thể của tên xấu số kia cũng từ từ trượt xuống. Năm người trong đội, cứ như vậy chết mất một.
Thấy đồng bọn chết thảm, mấy nam nhân tức giận mắng:
"Lưu Nhất! Tên khốn này! Dám đem bọn tao ra làm lá chắn?"
"Mẹ nó chứ!"
Vừa rồi nếu chẳng may bọn họ đứng gần Lưu Nhất, vậy kẻ nằm trên đất chính là họ! Lưu Nhất lúc này cũng mặc kệ tất cả, không thể giả tạo nổi nữa, mạng sống của hắn quan trọng nhất!
"Là ai đánh lén? Có ngon thì ra đây!" Lưu Nhất hùng hổ nói, trong lòng thật ra cũng đang run rẩy.
"Đem đồng đội ra chắn cho mình, đủ tàn nhẫn." Giọng nữ mềm mại vang lên, từ phía sau đám cây khô, một nữ nhân mang khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết từ tốn đi về phía họ.
Lưu Nhất nháy mắt thất thần vì vẻ đẹp của nữ nhân nọ, thái độ cũng xìu xuống chút đỉnh:
"Cô là ai? Vì sao lại tấn công bọn tôi?"
"Các người có thể gọi tôi là Tiết Mộng Kỳ."
Nữ nhân bình tĩnh nói, lại có thêm sáu người lục tục đi ra từ phía sau cô ta.
Bốn nam nhân đều cảm nhận được nhiệt độ không khí đột ngột hạ thấp xuống, lập tức xoay người, dựa lưng vào nhau. Toàn thân Lưu Nhất toát mồ hôi, hắn có dự cảm không lành chút nào! Vừa rồi mặc dù bị đánh lén, bọn họ không kịp phản ứng cho nên mới có một người chết, nhưng ai biết đánh trực diện thì kết quả thế nào? Không chừng cũng chẳng khác biệt gì mấy...
Tiết Mộng Kỳ nâng tay lên, dị năng bắt đầu xoay tròn xung quanh thân thể, chậm rãi hình thành bốn luồng ánh sáng xanh đẹp mắt, lộ ra mũi nhọn hung ác.
Dưới chân Lưu Nhất phát run, không ngờ lại là dị năng băng hệ! Hơn nữa còn mạnh hơn bọn họ rất nhiều! Trong đầu hắn lập tức hiện ra một ý nghĩ: phải chạy!
Hắn không đợi đồng bọn kịp phản ứng, đột nhiên lùi về phía sau, rồi hướng về phía Hàn Vệ chạy như điên, cũng chỉ có như vậy mới tìm được đường sống trong chỗ chết! Thấy đồng bọn bỏ rơi mình, ba nam nhân còn lại cũng không kịp mắng chửi gì, hốt hoảng đuổi theo.
Ở phía sau, Vương Hào lạnh lùng nhìn bọn họ, nói với Tiết Mộng Kỳ:
"Em còn chờ cái gì? Không gϊếŧ chúng đi?"
Tiết Mộng Kỳ khẽ nhíu mày, bốn mũi băng nhọn lập tức xoay tròn lao vụt ra, tốc độ cực nhanh đuổi theo đám người kia.
Lưu Nhất vừa mới chạy được mấy chục bước, liền cảm nhận được phía sau có nguy hiểm. Hắn điên cuồng điều động dị năng, tụ thành một cái lá chắn lửa, tuy diện tích nhỏ hơn vừa rồi, nhưng cô đọng hơn, cũng đã có chuẩn bị, hắn không tin không đỡ được! Mà ba nam nhân bên cạnh, đều đồng thời cắn răng nghiến lợi dùng dị năng bảo vệ chính mình!
Mũi băng bay vụt ra, mạnh mẽ va chạm với lớp dị năng của bốn người.
Vụt.
Không ngờ lần này ba tên kia liều chết lại miễn cưỡng đỡ được, hai loại năng lượng va chạm liền bị triệt tiêu phần nhiều, tốc độ của mũi băng cũng giảm mạnh, sau đó cắm xuống đất.
Mặc dù thực lực Tiết Mộng Kỳ rất khá, nhưng bốn người kia cũng không phải loại gà vịt để cho người ta tùy tiện đánh gϊếŧ.
Vương Hào nhìn thấy, khẽ nhếch lông mày: "Bọn người của căn cứ phía Bắc cũng không tệ."
Tiết Mộng Kỳ không nói, chỉ nhìn chằm chằm về hướng mà ba người kia rời đi, sau đó lướt qua trận chiến bên dưới hố sâu, không khỏi giật mình:
"Đám người kia..."
Trong lúc bọn họ ở đây chơi đùa với đội hai, đội một đã tiêu diệt gần hết đám động vật biến dị. Chỉ còn duy nhất Hàn Vệ cùng con sư tử kia vẫn còn đang điên cuồng đánh nhau, không phân thắng bại.
Nam nhân anh tuấn bên cạnh Tiết Mộng Kỳ hơi bất ngờ khi nhìn thấy Hàn Vệ, nhíu mày nói:
"Tên đó rất nguy hiểm!"
Một người phía sau cũng kinh ngạc nói: "Con ả Yên Vũ kia còn chưa chết?"
Cô gái vừa lên tiếng không ai khác chính là Hiểu Linh, thời điểm Yên Vũ vừa xuyên tới thế giới này, hai người từng gặp nhau một lần khi đi ra ngoài tìm thức ăn. Lúc đó cả nhóm bị tang thi tập kích, Hiểu Linh sợ quá mà ngất đi, còn được Yên Vũ tiện tay cứu mạng, nhưng cô ta không thèm quan tâm, chỉ biết mình cực kì hận Yên Vũ mà thôi!
Bên trong hố sâu, Yên Vũ thân thể dính đầy máu tươi, một cặp mắt sáng ngời liếc về phía xa. Cô đưa tay phẩy máu tươi đi, khẽ hít sâu điều chỉnh trạng thái của mình, lẩm nhẩm:
"Rốt cuộc lại chạm mặt."