Chương 15: Cầu giải thích

Thời tiết ban đêm có chút khắc nghiệt, Chu Đồng ở trong lều còn bị lạnh cuộn tròn thành một cục, huống chi ba người đàn ông kia lại ngồi ở bên ngoài đón gió? Yên Vũ ló đầu ra nhìn thử, liền phát hiện mình lo lắng suông, bởi vì bọn họ đang nhóm lửa ngồi vây xung quanh thành một vòng tròn nhỏ, trông có vẻ rất ấm cúng.

Ánh lửa nhẹ nhàng phủ lên ngũ quan tựa như điêu khắc của Hàn Vệ, dưới ánh sáng vàng nhạt, khuôn mặt hắn toát ra một loại cảm giác tuấn mỹ khác thường, khiến cho cô không thể dời đi tầm mắt. Kiếp trước, Yên Vũ thấy qua không ít đàn ông xuất sắc, để cho cô phải tán thưởng, thì quả thật người này rất có sức hút.

Giống như cảm giác được ánh mắt của cô, Hàn Vệ hơi nghiêng mặt qua, lạnh nhạt hỏi:

“Không ngủ được?”

Yên Vũ gật đầu, sau khi đắp chăn kĩ cho Chu Đồng liền đi ra chỗ ba người ngồi xuống, nhìn mấy vỏ bánh bên chân bọn họ. Nghĩ sắp tới muốn tìm được giáo sư Hàn thì phải đi cùng Hàn Vệ, có được sự tin tưởng của hắn, cô thử thăm dò:

“Tôi biết hỏi thế này không đúng lắm, nhưng phần thức ăn của mọi người có đủ cầm cự đến khi về căn cứ không?”

Thư Sinh lắc đầu, lười biếng ngáp một cái, nằm xuống, đem tấm vải mỏng quấn quanh người rồi đánh một giấc.

Diệp Phàm nhìn Yên Vũ, ăn ngay nói thật:

“Tôi nghĩ sẽ không đủ, cho nên giữa đường chắc phải mạo hiểm một chút, ghé qua thành thị, chúng ta đi tìm vật tư.”

Yên Vũ ừ khẽ, ngồi thêm một lúc, mọi người đều đã nằm xuống nghỉ ngơi, chỉ còn lại Hàn Vệ không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đống lửa trước mặt.

“Tôi có thể canh gác giúp anh, nghỉ một chút đi.”

Cô tốt bụng nhắc hắn, nhưng người này không thèm động đậy, chỉ khẽ nói:

“Không cần.”

Yên Vũ nhún vai, tính tình hắn ta cũng quá lạnh nhạt, thật là khó nói chuyện. Cô bò trở lại lều nhỏ, ôm Chu Đồng chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm tỉnh dậy, bọn họ dùng khăn giấy ướt lau sơ qua mặt mũi rồi khởi hành. Hai cô gái khác trong đoàn có vẻ rất sợ hãi, suốt từ hôm qua đến giờ chẳng nói gì nhiều, tinh thần thì luôn căng thẳng, một tiếng động nhỏ cũng dọa sợ bọn họ.

Di chuyển được khoảng ba mươi phút thì đoạn đường trước mặt xuất hiện một cái xe tải lớn đang đậu, Hàn Vệ nhướng mày, không thể làm gì khác hơn là đạp thắng, cho xe dừng lại.

Diệp Phàm nhìn thấy cảnh này thì trong lòng liền đoán được việc sắp xảy ra, đây cũng không phải lần đầu bọn họ đυ.ng trúng đạo tặc. Hắn khẽ huýt sáo, cười nói: “Chúng ta bị chặn cướp.”

“Vui lắm hay sao mà cười?” Thư Sinh vẻ mặt nghiêm trọng, mở cửa xe leo xuống.

Hàn Vệ cũng ra ngoài, liếc mắt dặn dò: “Các cô ở trong xe, im lặng một chút.”

Tất nhiên là đám phụ nữ phải ở trong xe rồi, ai biết đám người kia cướp lương thực sau đó có cướp sắc hay không? Dù sao luật pháp bây giờ xem như đồ bỏ, trộm cắp, gϊếŧ người, thậm chí là hϊếp da^ʍ cũng có thể xảy ra. Bất quá, bọn người này hình như chọn nhầm đối tượng cướp bóc rồi. Yên Vũ khẽ nhếch môi, nhìn một đám đông hơn mười người từ trên xe tải phóng xuống, biểu tình xem kịch vui.

Chu Đồng cũng định đi ra, bộ dáng hùng hùng hổ hổ, lại bị cô đè đầu ngồi trở về.

Bên ngoài xe, đám người đứng đối diện với nhau, nhìn qua thì đội hình hai bên có vẻ chênh lệch rất lớn, nhưng cô tin chắc bọn Hàn Vệ không phải là thứ bánh xốp mềm mại để cho người ta tùy tiện nắn bóp.

Một người trong đó ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Yên Vũ, vẻ mặt hèn mọn cười nói:

“Đại ca, trên xe còn có vài đứa con gái rất được.”

Tên đàn ông cao to nghe vậy phất phất tay:

“Bắt bọn nó, cẩn thận đừng tổn thương phần mặt.”

Bốn người trong số đó nhanh chóng tách ra, từ bên hông đi tới, muốn vượt qua đám Hàn Vệ, cử động vô cùng ung dung. Chẳng qua chúng vừa di chuyển, mặt đất phía trước đột nhiên nứt toạc ra một cái khe, một đám dây mây theo khe hở này bắn mạnh lên trời rồi tựa như có linh tính lao vụt về phía chúng. Khí thế kinh người trước mắt dọa cho bốn người giật mình, vội vàng muốn lui về sau, đáng tiếc vẫn chậm một bước, dây mây chớp mắt đã đuổi kịp rồi hung hăng quấn chặt lấy chân bọn chúng. Bởi vì không kịp phòng bị, cũng không phải là dị năng giả, cho nên đám người lập tức bị trói chặt, đám cây cỏ kì quái kia nương theo bàn chân của bốn người bò lên trên theo một vòng xoắn ốc, tốc độ cực kì nhanh.

“Aa… Cái gì thế này!”

“Đại ca! Cứu mạng!”

Bốn người bắt đầu la hét, nhưng được mấy câu thì đã bị thứ chết tiệt kia bò lên đến cổ, cảm giác bị siết lấy da thịt vô cùng đau đớn, làm cho cả đám không dám động đậy nữa, sắc mặt đều xanh mét.

“Dị năng giả sao?” Tên đại ca cũng có chút ngoài ý muốn nhếch lông mày.

Diệp Phàm co duỗi mấy ngón tay, sắc mặt lạnh đi vài phần: “Hoặc là lập tức tránh ra, hoặc là chịu chết? Chọn đi!”

“Hừ, không lượng sức mình!”

Người đàn ông rất nhanh cười lạnh, sau đó đạp mạnh chân xuống đất, thân hình hóa thành một mũi tên bắn thẳng về phía ba người, tốc độ cực kì nhanh, sức lực cũng lớn, hiển nhiên là dị năng giả hệ lực lượng.

Mà đám đàn em thấy lão đại xông lên, tất nhiên cũng liều mình tiến tới. Diệp Phàm cùng Thư Sinh đồng thời tách ra hai bên, nhào vào trong đám người, tư thế như là sói vào bầy dê vậy, làm Yên Vũ đang ngồi trong xe không khỏi thương cảm cho bọn họ.

Hàn Vệ cảm nhận được tiếng gió rít bên tai, mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên, ngay lúc nắm tay của người đàn ông cách mặt hắn chỉ còn một cen ti mét, hắn mới động đậy thân mình, chân phải hung hăng đá ra. m thanh lôi điện nổ lách tách theo động tác này vang lên trong không khí, hướng thẳng về phía mặt của người đàn ông.

Ông ta đang hùng hổ xông tới cũng cảm nhận được nguy hiểm, chợt khựng lại, nhưng vẫn đang trên đà tấn công, không cách nào hoàn toàn dừng bước, con ngươi cũng co rút. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến cho hành động của ông ta chậm lại nửa nhịp, nhưng là vào thời khắc mấu chốt vẫn cắn răng tung ra được một đấm hướng về chân của Hàn Vệ!

Rầm.

Một cước một quyền va chạm, thân thể cao to của người đàn ông bị lực lượng mạnh mẽ hất văng sang bên cạnh. Hắn ta nhịn xuống cảm giác đau đớn tột cùng trên cánh tay, dưới chân chà xát mặt đất thành một đường dài, sau đó loạng choạng mấy bước mới dừng lại được. Mùi khét nhàn nhạt bốc lên, tay áo đều bị lôi điện tàn phá không ra hình dạng gì, thậm chí da thịt cũng có dấu hiệu bị bỏng nặng.

Người đàn ông có chút khổ sở, thật không xong! Đυ.ng trúng đá tảng rồi! Nhìn cánh tay bị tróc da, hắn ta nhăn mày, đang định kêu mọi người rút lui thì ánh mắt chợt mở to. Đám đàn em vừa rồi còn hùng hổ khí thế bây giờ đều đã bị trói thành một cái l*иg cây, chỉ chừa ra khuôn mặt bầm dập xanh xanh tím tím.

Hàn Vệ không hề có ý định tha cho ông ta, ánh mắt lạnh lẽo. Nếu hắn không có dị năng, một đấm vừa rồi của người đàn ông kia sẽ trực tiếp lấy mạng hắn. Ăn miếng thì phải trả miếng, đạo lí này hắn vẫn biết rõ.

Người đàn ông sắc mặt trắng bệch, vội vàng muốn bỏ chạy, nhưng chân vừa nhích, một cột sét mang theo tiếng nổ rung trời chợt ầm ầm đánh xuống người hắn ta. Ánh sáng chói mắt lóe lên liên hồi kèm theo tiếng kêu gào thống khổ của người đàn ông, cuối cùng, khi thân thể bên trong cột sét đã cháy đen, những tia điện chi chít xung quanh mới như thỏa mãn mà rút dần đi.

Giải quyết nhanh gọn lẹ đám người kia xong, Hàn Vệ ra hiệu cho Diệp Phàm đem hết chiến lợi phẩm trên xe tải xuống, đem chiếc xe tải trước mặt đánh thành một đống tro bụi màu đen.

Yên Vũ siết chặt nắm tay, hơi thở gấp gáp ôm lấy Chu Đồng, đôi môi hé mở liên tục cũng không nói ra được lời nào. Nam nhân tóc nâu này đáng sợ hơn cô nghĩ rất nhiều, mặc dù không trực tiếp đối diện với hắn, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra được dị năng của hắn mạnh đến trình độ nào! Đã tiến vào cấp hai đỉnh, so với cô còn mạnh hơn một cấp!

Phải biết, dị năng tuy không ngừng được nâng cao theo thời gian, nhưng thân thể mỗi người không giống nhau, có người khi chuẩn bị thăng cấp sẽ gặp phải cản trở, gọi là bình cảnh. Cho dù dùng tinh hạch có thể cải thiện dị năng, nhưng không vượt qua được chướng ngại kia thì cũng bằng không! Yên Vũ cũng đang bị vây ở loại trạng thái không rõ ràng này, nhưng Hàn Vệ lại trực tiếp chạy đến cấp hai đỉnh là cái quỷ gì? Chẳng lẽ anh ta mới là nam chính có bàn tay vàng trong truyền thuyết sao? Không đúng! Thời gian này nữ chính chắc cũng đã gặp được nam chính rồi, đang trên đường đi căn cứ bên kia!

Hàn Vệ, tên này chắc chắn là bug! Lỗi kĩ thuật! Hệ thống chết tiệt dám lừa cô? Mau ra giải thích!