Có không gian ngọc thạch, Lương Nhiên thay đổi kế hoạch của chính mình.
Lúc trước mua vật tư, cô đều chú trọng những loại thực phẩm có thể sử dụng trong thời gian dài như: bánh quy, mì gói... Nhưng hiện tại cô có không gian liền không còn lo lắng về vấn đề bảo đảm chất lượng. Vì thế Lương Nhiên bắt đầu đem theo Tiểu Tiệp, Hắc Tử đã thay đổi chiếc xe sửa lại chỉ còn hai chỗ phía trước. Tại nội thành thành phố H và vùng ngoại thành có các nông trường bán sỉ các loại hàng hoá: khăn tay, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, cung cấp các loại vật dụng hàng ngày; rồi bột mì, dầu ăn, gạo, cao lương; các loại thịt; các loại hoa quả chưa qua sơ chế; còn có bánh bao, bánh bột mì; gà nướng, vịt nướng, thực phẩm chín. Mỗi lần mua xong liền gọi người dùng một sọt lớn chứa lô hàng, chuyển lên mặt sau đang trống trơn trên xe, rồi chạy đến nơi hẻo lánh không người thu vào không gian. Sau đó một lần nữa đi đến chỗ khác tiếp tục mua đồ.
Cô đem theo Tiểu Tiệp, giống như hai người chuẩn bị liều mạng qua mùa đông trong rừng rậm, thu thập trái cây có thể dùng ăn, ở thành thị lùng sục từng góc chung quanh bất động thanh sắc thu gom những thứ bổ sung đầy đủ vitamin cho chính mình vào trong không gian. Còn có chăn bông thật dày, sau này thân thể Tiểu Tiệp phát triển, phải chuẩn bị thêm quần áo, giầy vớ... Người lớn chỉ cần quần áo đơn giản bền chắc, T-shirt, quần bò, khăn mặt, đợi chút những vật cô vội vàng mua, cô lo thân thể Tiểu Tiệp cao lớn, cô cơ hồ mua hết tất cả quần áo trẻ em ở cửa hàng xuất nhập khẩu, rồi sữa bột đều mua hết, lại đi hiệu thuốc mua rất nhiều dược phẩm băng gạc tiêu độc... Những vật vặt này ở thời điểm mạt thế đều có thể trở thành vật cứu mệnh. Đáng tiếc có một số thuốc kháng sinh ở hiệu thuốc bình thường không mua được, chỉ đi bệnh viện hoặc có đơn thuốc giả mà bác sĩ cho mới có thể mua được, những chất kháng sinh này tại mạt thế quả thực trân quý hơn vàng.
Mà Hắc Tử, cầm thẻ Lương Nhiên đưa, dạo quanh hai cửa hàng bán xe second hand, chọn được chiếc xe Jeep còn mới 80% - 90%. Lương Nhiên rất nghi hoặc, theo cô nghĩ, không phải nên mua Hummer vượt núi gì đó sao, hỏi Hắc Tử, Hắc Tử chỉ nói tiền đã không còn nhiều lắm. Hơn nữa loại xe việt dã này tuy rằng tính năng rất mạnh, nhưng một khi có va chạm hư hao căn bản không tìm thấy linh kiện đổi mới, không bằng mua xe thông thường chất lượng cũng có tính năng leo núi vượt đèo, sau khi trải qua tân trang tính năng có thể đề cao, sửa chữa gì đó cũng có thể dễ dàng. Lương Nhiên không hiểu xe, nhưng cô biết chuẩn bị một chiếc xe dùng tốt tại mạt thế vô cùng trọng yếu. Nếu Hắc Tử đã nói như vậy, hẳn là có vẻ nắm chắc. Vì thế Hắc Tử đem xe đưa đến tiệm sửa xe tân trang, đem sàn xe nâng lên cao, thay đổi bốn lốp xe cực đại 3/35 thành 70/15, giảm xóc khí
(lướt bỏ phần nâng cấp xe)... Sau khi cải tạo xe xong, ngay cả sư phụ làm xong cũng tự gật đầu tán thưởng, một thay đổi như vậy, nâng cao tính năng che chắn, Sau khi lái xe rời khỏi, Hắc Tử còn đi mua vài thứ chuyên môn dành cho xe dã ngoại, ngay cả những vật tư cần thiết, lều trại, đèn pin, có đao, ba lô cực lớn cũng mua nốt. Lương Nhiên sau khi xem qua chiếc xe, liền đem xe đang chứa vật tư bên trong để vào không gian.
Tiếp đến Hắc Tử tìm người gia cố bên trong cánh cửa cổng một tầng tấm thép kiên cố, trang bị thêm vài then cài cửa inox chắc chắn, tường vây quanh biệt thự cho người làm thêm rào chắn inox. Ở bên ngoài biệt thự trên đường lớn bên kia, hắn xuôi theo chân núi bắt đầu trên mấy cây đại thụ ven đường gắn thêm trang bị ZT-AR16A thiết bị theo dõi hồng ngoại, tất cả những hình ảnh theo dõi đều hiện rõ trong màn hình nơi tầng hầm bên trong mật thất. Khi Lương Nhiên nhìn thấy những hình ảnh bên ngoài chân núi đến hoa viên biệt thự đều hiển thị rõ ràng trên màn hình, sững sốt một hồi, tự đáy lòng cô thấy may mắn, chính mình tìm được một người hết lòng giúp đỡ cô.
Mấy ngày sau, Hắc Tử cùng Lương Nhiên tiếp tục lái xe ra ngoài bắt đầu mua những vật tư mà lúc trước không có trong kế hoạch, đầu tiên chính là nhiên liệu, trừ chiếc xe Jeep Lương Nhiên đã cất vào trong không gian kia. Lương Nhiên lúc ở thành phố Z có nói chiếc xe mình đang dùng vẫn còn có thể tiếp tục sử dụng. Cho nên hai người cần phải tích trữ một lượng xăng dầu lớn, họ mua thùng lớn có tính cách điện có thể chứa đựng xăng. Mỗi ngày Hắc Tử đều đi đến những trạm xăng dầu khác nhau, mua xăng về để vào không gian của Lương Nhiên. Lương Nhiên còn lấy ra một món tiền thế chấp, đến công ty gas mua mấy chục bình khí than, mua thêm các linh kiện bếp than cần thiết, mua mấy bộ nồi bát muôi, cô tính về sau rời khỏi nơi này trên đường tìm đến khu an toàn, dọc theo đường đi đều có thể nấu cho con trai cùng mẹ những món ăn sạch sẽ nóng hổi thơm ngon.
Tất cả những thứ này khiến cho số tiền của Lương Nhiên hiện không còn nhiều, mấy tấm thẻ tín dụng về sau càng quét bạo, không gian ngọc thạch của Lương Nhiên vẫn còn một nữa khoảng trống, lúc này khoảng cách tiến đến ngày mạt thế cũng không còn mấy ngày. Nhưng mẹ Lương lại không muốn đến, bà còn muốn hoàn thành kỳ luận văn của trường học xong rồi mới đi. Lòng Lương Nhiên nóng như lửa đốt, nhưng cô lại không thể nói ra sự thật, chỉ có thể một ngày gọi vài cú điện thoại không ngừng thúc giục, thật vất vả bên kia mẹ Lương gọi điện thoại đến đây nói bà đã mua được vé máy bay, chỉ chờ ngày thứ hai sẽ lên máy bay. Lúc này Lương Nhiên mới miễn cưỡng kiềm chế được tâm tình hoảng loạn, cô nhìn tấm lịch bàn trên tay, hôm nay ngày bảy tháng tám, chỉ còn có ba ngày, ba ngày sau, hắc ám sẽ tiến đến.
Buổi tối, Hắc Tử mở tivi, tin tức trước sau như một ca tụng chủ nghĩa xã hội khoa học tốt đẹp, phê phán tư bản chủ nghĩa bá quyền. Có điều gần đây, trong khoảng thời gian này Hắc Tử phát hiện, theo tin tức của một số đài truyền hình địa phương, có thể nhìn ra một vài nơi bắt đầu có một ít dấu hiệu dị biến. Gần đây độ ấm các nơi cao đến dọa người, rất nhiều công trình bên ngoài đã bị hủy bỏ, một số công tác vệ sinh môi trường hô hào nhân dân trên nhiều địa phương ra đường phải mang khẩu trang ở những nơi công cộng, trường hợp về đến nhà còn phải khử trùng sạch sẽ. Hắc Tử rất nghi hoặc. Còn có mấy ngày trước, ờ vùng nông thôn An Huy có những giếng nước đồng thời chảy ra dòng nước màu đỏ, nông dân địa phương hô to tận thế sắp đến gần. Rất nhanh có nhiều chuyên gia đến kiểm nghiệm qua sau đó bác bỏ tin đồn. Bọn họ giải thích bởi vì hàm lượng sắt vượt chỉ tiêu mới khiến mạch nước ngầm chuyển sang đỏ, đề nghị các ngành các địa phương nghiêm khắc giám thị các nhà máy, nhà xưởng chung quanh, những nơi này có khả năng là nguyên nhân gây ra hiện tượng này. Sau đó ở vùng Thanh Đảo xuất hiện sự kiện rất nhiều loài chim tự sát tập thể. Những tin tức này nếu là lúc trước, Hắc Tử khẳng định chẳng quan tâm, nhưng hiện tại xem kỹ lại còn cảm thấy thập phần thật sự, hắn nhớ tới lúc mới gặp Lương Nhiên ở thành phố H, lúc hắn tham quan phong cảnh khu du lịch, hắn còn nhìn thấy mực nước hồ Thủy Vị giảm xuống, ngay cả hướng dẫn du lịch cũng nói đây là tình trạng trăm năm khó thấy. Tất cả những sự kiện này, không phải đều sáng tỏ tin tức Lương Nhiên nói rất nhanh sẽ biến thành sự thật hay sao?
Ngày 8 tháng tám, sáng sớm Lương Nhiên tâm thần không yên, cô sợ mẹ cô không thể đến đây thuận lợi. Đợi đến bên kia gọi điện thoại đến nói bà đã đến sân bay, rất nhanh sẽ làm xong thủ tục đăng ký, cô mới hơi chút yên tâm. Tiểu Tiệp nằm úp sấp ở một bên thảm nhìn bức tranh liên hoàn, chờ buổi chiều cùng mẹ đi đón bà ngoại. Hắc Tử ở trong nhà bếp, động tác nhanh nhẹn làm ra vài món thức ăn, khi dọn cơm lên bàn xong. Lương Nhiên vừa đến nhìn thấy, gà kho tiêu, canh đậu phụ với trứng, một súp cá, mặt trên còn rải lên vài lá Tiểu Thông cùng hạt tiêu nhỏ vụn, còn có một món canh rau dưa thanh đạm, ba món mặn một canh làm thập phần tinh xảo. Lương Nhiên không khỏi có chút kinh ngạc, nhìn Hắc Tử đang bày cơm trên bàn ăn, mỗi ngày người đàn ông này đều khiến cô cảm thấy ngạc nhiên, hắn giống như không có gì không thể làm được, giống như thể lực không bao giờ cạn kiệt, giống như ban đầu hắn đã nói, trong khoảng thời gian này hắn cơ hồ sắm vai tài xế, cu ly khuân vác, trang hoàng cải tiến chung quanh nhà. Giờ đây hắn giống như bảo mẫu làm cá nấu cơm xào rau, còn làm ra hình ra dạng, hắn thật sự chỉ là quản lý bảo an thôi sao?
- "Ăn thử xem" Hắc Tử bới hai chén cơm đưa cho Lương Nhiên và Tiểu Tiệp.
Tuy Tiểu Tiệp vẫn không thèm quan tâm đến Hắc Tử, có điều hắn nấu cơm vẫn có thể miễn cưỡng ăn một lần. Ba người bắt đầu dùng cơm, không khí có chút quái dị lại dị thường hài hòa. Lương Nhiên giống như bình thường gắp từng miếng nhỏ món đậu phụ non mềm bỏ vào miệng nhỏ, còn dùng chút canh rau dưa nấu trong veo. Hắc Tử nhìn cô ăn một chén cơm và uống xong nửa bát canh, đáy lòng thở một hơi nhẹ nhõm. Lương Nhiên ăn quá ít, lại bởi vì trong khoảng thời gian này bôn ba, so với trước kia càng gầy. Khuôn mặt vốn chỉ bằng bàn tay nay cằm lại càng nhỏ, đôi mắt to trông lại càng to hơn lại có vẻ dọa người. Rất may lúc hắn còn nhỏ khi thân thể bà ngoại không khỏe, những chuyện lớn nhỏ trong nhà hắn đều có thể làm một chút. Sau đó bà ngoại qua đời, mấy năm qua đều tự bản thân chiếu cố, xuống nhà bếp nấu cơm cũng không làm khó được hắn. Nếu có thể, hắn thật hy vọng mỗi ngày đều có thể nấu cơm cho Lương Nhiên ăn, để cho cô không còn gầy như vậy. Tốt nhất có thể giống như thời điểm mới gặp cô vài tháng trước, quanh thân đều tràn ngập hạnh phúc làm cho người ta cảm thấy yên bình.
Lương Nhiên biết Hắc Tử vẫn thỉnh thoảng nhìn cô, có điều cũng không ảnh hưởng đến việc cô ăn cơm. Cô vừa yên tĩnh ăn cơm, trong lòng vừa nghĩ, sẽ bao lâu? Người đàn ông này có thể chịu đựng bao lâu rồi đưa ra yêu cầu đó?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hắc Tửđáng thương, một lòng say mê Lương Nhiên nhưng người ta căn bản không có chút cảmgiác, còn không ngại đá xoáy hắn một cái. Bất quá quá trình truy thê rất làgian nan, kết quả tuyệt đối sẽ tốt đẹp.