Chương 62: ánh rạng đông

"Ầm ———!"

Đầu đạn thẳng tắp rơi trúng mục tiêu – thân cầu, giống như trong phim điện ảnh nổ mạnh một phát.

Thân cầu bị làn sóng xung kích cực mạnh chấn động........ "Răng rắc" thân cầu bằng xi măng cốt thép vững chắc giờ đây giống như đậu hũ trong nháy mắt biến thành từng mảnh nhỏ.

Sóng xung kích tiếp tục chấn động kịch liệt toàn bộ cây cầu, ngay sau đó thân cầu bị chấn vụn, cho dù là zombie hay dân chạy nạn đều kêu thảm rơi xuống lòng sông sâu rộng cùng với đá tảng đá vụn...

Chấn động dữ dội khiến mặt đất rung chuyển mãnh liệt, khiến cho những người còn đang đứng trên cầu không tự chủ lay động theo.

Dưới chân, trên mặt đường xi-măng đột nhiên xuất hiện một khe nứt khiến cho Lâm Viễn hụt chân ngã về phía sau, theo phản xạ có điều kiện hắn cố gượng người với tay kéo người phía trước.

"Pằng!"

"Pằng!"

Hai tiếng súng đồng thời vang lên!

Lâm Viễn một trái một phải bị Hắc Tử và Long Thì nổ sung bắn gãy cánh tay, phun ra dòng máu tanh hôi!

Lương Nhiên thừa cơ hội này chạy trốn khỏi cánh tay của Lâm Viễn, cô chạy về hướng Hắc Tử.

"Pằng!" Hắc Tử nhanh chóng nổ một phát súng, nhưng do chấn động viên đạn vượt qua đỉnh đầu của Lâm Viễn giúp hắn thoát một kiếp!

- "Cầu sắp sập rồi! Chạy mau ——!" Long Thì nhìn qua khe nứt rộng hơn một mét, quay đầu quát lớn với Hắc Tử.

Toàn bộ cầu vượt bị chấn động dữ dội, vết rạn nứt trên mặt cầu dần dần lan rộng như mạng nhện không ngừng kéo dài ra phía trước.

- "Chạy mau!"

Hắc Tử kéo tay Lương Nhiên đẩy cô chạy về phía trước, khối xi măng to lớn dưới dân hai người đang nứt ra thành từng khối, có khối đã rơi xuống lòng sông cuồn cuộn!

Lúc Long Thì dùng sức nhảy qua khe nứt lúc trước, giờ đây khe nứt đó đã biến rộng hai ba mét, mấy khối đá xi măng vỡ vụn không ngừng bong tróc rớt xuống dưới.

- "Nhảy qua!!" Hắc Tử quát to một tiếng, kéo Lương Nhiên chạy lấy đà hai bước, đôi tay hắn giữ bên hông Lương Nhiên dùng sức đẩy qua bờ bên kia!

Lương Nhiên chỉ cảm thấy gió bên tai vù vù thổi qua, bông tuyết đánh vào mặt lạnh lẽo vô cùng.

Cô luống cuống đứng trên mặt xi măng đối diện, nhưng mặt xi măng đó đang không ngừng tróc ra khiến cô lảo đảo suýt chút nữa rớt xuống, nếu như không có Long Thì xuất hiện kịp thời đưa tay kéo cô lên thì cô đã tiêu rồi.

Hắc Tử lui về phía sau hai bước, mũi chân nhảy về phía khe nứt càng ngày càng rộng kia! Ngay ở phía sau hắn, hốc mắt Lâm Viễn đã bắt đầu hư thối tuyệt vọng cười thảm, duỗi hai cánh tay gãy trụi lũi chảy dòng máu màu đen ngòm nhảy sát theo sau Hắc Tử!

Vốn dĩ Hắc Tử đã có thể vững vàng lướt qua khe nứt nhưng hắn lại bị Lâm Viễn ngay phía sau nhảy theo ôm lấy chân, chân chưa kịp chạm đến bờ bên kia của khe nứt cả người đã bị mất hút xuống dưới!

- "A!! A!!" Lương Nhiên hét lên đầy hoảng sợ, cô vùng vẫy ra khỏi tay Long Thì lao đến một bên khe nứt!

Đây là một sự tuyệt vọng, cô hoàn toàn mất khống chế hét chói tai. Tiếng hét đau đớn vô cùng khiến cho đáy lòng người nghe không nhịn được bi thương.

- "Không ——"

Chưa bao giờ Lương Nhiên cảm thấy tuyệt vọng đau đớn đến như vậy, cô bổ nhào đến mặt đất hướng về khe nứt bò đến, lòng bàn tay non mịn bị đá vụn sắt bén cứa đứt mà cô cũng không cảm giác được.

Dưới cầu cuồng phong nổi lên bốn phía, tuyết bay hỗn loạn đầy trời.

- "Tiểu Nhiên. . . ." ngay đoạn gãy đứt truyền đến tiếng gọi của Hắc Tử.



Lương Nhiên như người chết đuối vớ được phao, cô vội vàng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của hắn. Tay trái bị thương của Hắc Tử nắm chặt một thanh thép thô cứng to bằng ngón cái bị lộ ra trong trụ xi-măng, tay phải đè đầu Lâm Viễn đang dùng hai tay ôm hắn, không cho hàm răng sắc nhọn của Lâm Viễn cắn hắn. Hai người lơ lửng giữa không trung, phía dưới là lòng sông cuồn cuộn không ngừng gào thét. Khi cầu bị phá hủy những thi thể tứ phân ngũ liệt cùng với đá tảng đá vụng chậm rãi rơi xuống, bốn phía thỉnh thoảng truyền đến âm thanh tảng đá cực lớn rớt xuống đáy nước! Xa xa tiếng đạn pháo phá hủy lại truyền đến cùng với vô số âm thanh gào thét của zombie chen chúc rơi xuống đáy sông.

- "Hắc Tử!" Đôi mắt to Lương Nhiên vốn trống rỗng lập tức sáng rực lên, kinh hỉ vội vàng đưa cả người vươn ra muốn nắm lấy cánh tay nổi đầy gân xanh của Hắc Tử.

- "Ha ha a ——" Lâm Viễn ở bên dưới vẫn bị Hắc Tử đè đầu không cách nào cắn được cất tiếng cười ha ha đầy điên cuồng: - "Mày theo tao cùng nhau xuống địa ngục đi!" Lâm Viễn gắt gao dùng khuỷu tay ôm chặt chân Hắc Tử, bên khóe miệng không tự chủ chảy ra dòng máu màu đen.

Bàn tay cầm súng của Hắc Tử không thể cử động được chảy ra dòng máu đỏ tươi, do miệng vết thương lúc trước bị chủy thủy đâm trùng đã bị vỡ ra, đau đớn cực đại cùng sức nặng của Lâm Viễn kéo xuống khiến cánh tay bắt lấy thanh thép của hắn từ từ bị trượt xuống. Lương Nhiên đem toàn bộ sức lực kéo tay Hắc Tử, nhưng sức nặng bên dưới cơ hồ kéo cả người cô xuống luôn.

- "Buông tay!!" Hắc Tử quát to.

- "Không!" Lương Nhiên rơi lệ quát lại hắn.

Ngay vào lúc Lương Nhiên không còn cách nào túm được tay Hắc Tử. Đột nhiên bên cạnh xuất hiện một cánh tay tráng kiện túm lấy tay Hắc Tử!

- "Lão đại!!" Cường Tử ló mặt ra, đầy mặt đều là mồ hôi: - "Cố gắng lên lão đại!" Cường Tử cắn răng, hắn không ngờ cố quay trở lại tìm chị dâu lại bắt gặp tình cảnh này, may mà hắn đến kịp lúc!

Ở giữa lòng bàn tay Hắc Tử vẫn còn đang chảy máu khiến hắn không cách nào giữ chặt thanh thép. Bây giờ dựa vào sức lực của Cường Tử giữ chặt cánh tay hắn kéo hắn lên.

"A ——!" Cường Tử vươn một cánh tay khác, cả hai tay đồng thời dùng sức muốn kéo Hắc Tử lên, hai cánh tay cũng vì dùng sức quá độ mà căng cứng lên.

- "Tiếp súng!"

Chỗ khe nứt bất cứ lúc nào cũng có thể bị sụp đến nơi, Long Thì không dám tiến lên tăng thêm sức nặng cho khe nứt, hắn đành nữa quỳ đem cây súng lục ném về phía Lương Nhiên.

Trên mặt Lương Nhiên nước mắt không ngừng rơi xuống, cô nghe tiếng Long Thì quay đầu nhìn lai, thấy súng lục đen nhánh bay về phía cô, cô vội vàng đưa tay chụp lấy. Lúc này Cường Tử dùng sức kéo Hắc Tử lên dần dần, Lương Nhiên có súng trong tay, nhắm ngay đỉnh đầu Lâm Viễn không chút chần chừ nổ súng.

Lâm Viễn há to miệng đen ngòm, khóe mắt khóe miệng đều chảy ra dòng màu đen. Hai mắt đỏ rực của hắn nhìn chằm chằm vào họng súng đen ngòm trong tay Lương Nhiên, sau đó chuyển lên gương mặt xinh đẹp của cô.

"Rống ——!" Lâm Viễn đã hóa thành zombie hoàn toàn phát ra tiếng gào thét điên cuồng đinh tai nhức óc.

Tiếng gào kia, tuyệt vọng đến cực điểm.

"Pằng! Pằng! Pằng!!" Lương Nhiên ngừng thở, nổ liền ba phát súng.

Viên đạn hoàn mỹ chính xác xuyên thấu đầu đang hư thối của Lâm Viễn, xương sọ cùng óc phụt ra. Toàn bộ thân thể của hắn rốt cuộc cũng buông thỏng khỏi người Hắc Tử, rớt xuống lòng sông thâm trầm lạnh lẽo...

Đã không còn Lâm Viễn kéo chân, rốt cuộc Hắc Tử cũng có thể vươn tay phải nắm chặt cánh tay Cường Tử, Cường Tử dùng lực kéo Hắc Tử lên trên!

Đôi tay Hắc Tử chống đỡ trên mặt cầu đầy nguy cơ sụp đổ, đầu gối hắn dùng sức từ từ nhích sang bên cạnh, một tay lấy súng từ trên tay cô, một tay không ngừng lau nước mắt trên mặt cô rồi gắt gao ôm chặt lấy cô.

- "Trước tiên rời khỏi nơi này rồi mới hôn nồng nhiệt chứ lão đại?" Cường Tử nửa nằm úp sấp trên mặt đất thối lui dần về phía sau. Hắn không biết làm sao, nhìn đôi uyên ương phía trước giống như dính cao su dính cùng một. Nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, quả nhiên lão đại vừa nhìn thấy Lương Nhiên đã trở thành lão ngốc rồi.

- "Trước tiên chúng ta rời khỏi đây." Hắc Tử thở ra một hơi, nhìn hai mắt đẫm lệ như sương mù của Lương Nhiên mà thấy đau lòng đòi mạng.

Lương Nhiên nghẹn ngào gật gật đầu.

Hai người giống như Cường Tử nửa nằm úp sấp cẩn thận lui về phía sau, chậm rãi rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Lúc đến được trụ cầu an toàn, Hắc Tử thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa định nói với Lương Nhiên không có việc gì, đã bị cô nhào qua ôm chặt lấy hắn!

Lương Nhiên gắt gao vòng tay qua cổ hắn, nghẹn ngào sốt ruột tìm được môi Hắc Tử, lưỡi tiến vào miệng hắn cuốn lấy lưỡi hắn, nước mắt chảy xuống mặt cũng đồng thời xâm nhập vào trong miệng hắn. Trên mặt cô là nước mắt cũng bụi bẩn nhìn qua vô cùng lấm lem bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt to lóe lên ánh sáng sung sướиɠ đầy hạnh phúc.

Hắc Tử ngốc lăng một giây, ngay lập tức đoạt lại quyền chủ động.



Hắn vươn đôi tay ôm lấy mặt Lương Nhiên, trong đôi mắt thâm thúy ánh lên ngọn lửa đầy khát vọng mãnh liệt bừng lên, đôi môi hữu lực trăn trở trên cánh môi non mịn của cô, cuồng nhiệt cùng cuồng loạn đem người phụ nữ trong lòng hung hăng hôn, hận không thể đem cô tiến nhập vào trong bản thân mình!

Hai người không coi ai ra gì, ngay trên đoạn cầu này cuồng nhiệt hôn môi. Không để ý bông tuyết đang rơi xuống trên người, cùng hai người đàn ông cách đó không xa đang nghiến răng nghiến lợi.

- "Bắt nạt người quá đáng mà, trong trường hợp thế này lại cho người ta xem cảnh này " - Long Thì oán hận nói.

- "Đúng vậy!" Cường Tử đồng ý gật đầu.

Hai người tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp, phim hay. Trên tóc và bả vai đã đọng lại một tầng tuyết rơi.

- "So với anh tôi tốt hơn một chút, tôi có cô dâu rồi." nửa ngày sau, Cường Tử vuốt cằm nói một câu: - "Chậc chậc, lão đại thật lợi hại, cả người chị dâu mềm như vũng nước rồi." Cường Tử không nhịn được cảm thán một phen.

- "..." Long Thì không chút thay đổi nhìn Cường Tử.

Đây thật sự bắt nạt người rất quá đáng mà.

Đôi môi mọng của Lương Nhiên sưng đỏ, cô cẩn thận dùng khăn mặt băng bó vết thương trên tay Hắc Tử. Trên lông mi dài của cô còn vươn giọt lệ trong suốt như pha lê, trên mặt dính chút máu từ vết thương trên tay của Hắc Tử. Miệng vết thương trên tay Hắc Tử bởi vì vừa rồi ma sát với thanh thép bị tróc da thịt bong nhìn khủng bố vô cùng, vừa nhìn thấy Lương Nhiên không nhịn được nghẹn ngào xót xa.

Hắc Tử nhìn đôi mắt của cô lại đỏ hồng đau lòng vạn phần, hắn cúi người xuống chạm môi lau đi giọt nước mắt của cô.

- "Anh không sao, vết thương này chỉ là vết thương ngoài da." hắn hôn lên trán cô đầy trấn an.

- "Sau này không được như vậy." Đôi mắt Lương Nhiên dịu dàng nhìn hắn.

Vì cô, không biết hắn đã chảy bao nhiêu máu, bị bao nhiêu vết thương.

Hắc Tử không nói, chỉ nhìn cô cười cười. Nụ cười này khiến gương mặt hắn sáng bừng lên càng thêm khôi ngô anh tuấn. Người này trước mặt người ngoài lúc nào cũng lạnh lùng, chỉ khi trước mặt cô mới lộ ra vẻ ấm áp như gió xuân.

- "Đi! Chúng ta đi xem căn cứ mới!" Hắc Tử dùng bàn tay không bị thương kéo tay Lương Nhiên, dẫn theo cô cùng Cường Tử và Long Thì bước về phía đầu cầu.

Xa xa nơi đầu cầu, Trần Tĩnh, mẹ Lương và Tiểu Tiệp đều lo lắng chờ đợi, không ngừng mong ngóng nhìn về phía này.

- "Được." Lương Nhiên nhanh nắm lấy tay Hắc Tử, đi theo sau hắn, từng bước cùng nhau tiến về phía trước.

- "Nếu nơi này cũng không tốt thì sao?" Lương Nhiên hỏi.

- "Chúng ta lại tiếp tục đi tìm nơi khác, trời đất bao la, luôn có một nơi để chúng ta yên ổn sinh sống." Hắc Tử mỉm cười.

- "Thế nếu nơi này tốt thì sao?" Lương Nhiên nhếch đôi môi mọng, tiếp tục hỏi.

- "Vậy thì chúng ta ở lại nơi này, làm việc, kết hôn, sinh con." Hắc Tử cười rộ lên.

- "Thế..."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tay trong tay đi đến chỗ người thân họ đang chờ đợi bọn họ. Từ xa, Tiểu Tiệp nhìn thấy Hắc Tử, hưng phấn vô cùng, đôi chân nhỏ ngắn nhanh chóng chạy đến bên hai người.

Hắc Tử cười lớn bế Tiểu Tiệp lên xoay quanh, Lương Nhiên không nhịn được nhắc nhở tay hắn còn đang bị thương, cẩn thận miệng vết thương.

Hắc Tử chỉ cần một tay đã ôm lấy một lớn một nhỏ, toàn bộ kéo vào trong ngực của mình.

Đôi mắt Lương Nhiên không nhịn được lại nóng lên, lắng nghe con trai của mình liên miên cằn nhằn chính mình sợ hãi thế nào, chính mình nhớ chú Hắc Tử thế nào... cô nhìn thấy khóe mắt đuôi lông mày của Hắc Tử đều ôn nhu vô cùng.

Trong ngực cô tràn đầy hạnh phúc.

Thì ra sống lại một kiếp. Chỉ vì có thể gặp được hắn.