Lâm Viễn cũng dùng súng dí vào đầu Lương Nhiên.
Tay phải hắn cầm súng, tay trái từ phía sau vòng hông của Lương Nhiên, quần áo trên người cô xốc xếch nửa che che đậy da thịt trong suốt trắng nõn tinh tế. Đôi mắt Hắc Tử gắt gao co rút, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm bàn tay trái của Lâm Viễn.
Nhìn thấy ánh mắt thị huyết của Hắc Tử, cánh tay Lâm Viễn càng thêm siết chặt lấy Lương Nhiên khiến cô không nhịn được tiếng kêu đau đớn. cả người cô mềm nhũn vô lực dựa vào người Lâm Viễn, ánh mắt đầy kinh hỉ nhìn Hắc Tử. Đáy mắt Hắc Tử thoáng hiện tia đau xót, cắn răng đêm Lâm Linh đang nghẹn ngào đẩy về phía trước.
- "Cậu buông cô ấy, tôi cũng thả em gái cậu."
Lâm Viễn "Chậc chậc" hai tiếng, lắc đầu cười khẽ.
- "Tôi không ngốc như vậy, nếu không anh bỏ súng xuống trước?"
Hắc Tử lạnh lùng nhìn về phía hắn, hai người ai cũng không hành động, cứ giằng co với nhau. Lương Nhiên nửa bị kéo nửa dựa vào người Lâm Viễn, đôi mắt nhìn Hắc Tử, ý bảo hắn tìm cơ hội nổ súng.
Nhìn quanh thân người đàn ông đối diện tràn ngập thân sát, đáy mắt Lâm Viễn thoáng nôn nóng, trong lòng bàn tay cầm súng của hắn đổ mồ hôi, hắn đem Lương Nhiên chắn ở phía trước, bắt đầu từng bước lui về phía sau.
Thấy hắn bắt đầu cử động, Hắc Tử cũng không chút do dự bức Lâm Linh tiến lên phía trước.
Mới vừa bước được hai bước, đột nhiên hắn cảm nhận được một luồng sát khí!
Trong nháy mắt một ánh hàn quang bắn đến từ phía sau lưng hắn!
Hắc Tử đẩy mạnh Lâm Linh sang bên cạnh, bản thân cũng nhanh chóng né sang một bên, ánh đao trong suốt cắt ngang ngực hắn. Lâm Linh bị đẩy, cả người đập mạnh vào bàn gỗ gần đó, cô ả ôm bụng đổ gục trên mặt đất.
Thấy hắn né tránh được tập kích, người đến không nói hai lời vung đao chuyển hướng đâm thẳng vào ngực hắn, tay trái Hắc Tử rút ra chủy thủ ở trên người, trực tiếp đỡ đao của kẻ tập kích!
- "Keeng!" Hai vũ khí vô cùng sắc bén va chạm nhau trong không trung, bắn ra tia lửa!
Đao của đối phương bị Hắc Tử đánh lui trở về, lực cánh tay của Hắc Tử chiếm ưu thế hơn so với người đó, người đó cười duyên một tiếng, lập tức tung liên hoàn cước về phía Hắc Tử.
Tay trái Hắc Tử cầm chủy thủ hạ đao xuống biến thành khuỷu tay ngăn trở liên hoàn cước của cô ta, lần này cả hai đều lui về phía sau một bước!
Mạc Thu Diễm "Ách" một tiếng, mang theo ý cười tàn nhẫn.
- "Thân thủ của cậu rất tốt nha! Đáng tiếc cậu không nên gϊếŧ người của tôi!"
Khi vẫn đang nói chuyện cô đã liên tiếp ra đòn tấn công năm lần, động tác so với vừa rồi càng nhanh hơn. Vừa rồi cô quá mức khinh địch, không ngờ gã đàn ông này phản ứng nhanh như vậy, hơn nữa thân thủ cũng cực tốt.
Năm đòn tấn công của cô đều bị ngăn cản! Hai người đều xuất thân từ bộ đội, cách đấu kỹ xảo vô cùng giống nhau, trong nháy mắt đã triển khai quyền cước cận chiến, bởi vì động tác quá nhanh, người bên cạnh chỉ nhìn thấy hai thân ảnh không ngừng công kích nhau.
Mạc Thu Diễm vừa xuất hiện, trong mắt Lâm Viễn xuất hiện một tia vui mừng. Hắn từng nhìn thấy cô gϊếŧ người, người phụ nữ này tâm ngoan thủ lạt, xuống tay ngoan độc. Người đàn ông kia trọng thương vừa khỏi, chắc là hắn không chống đỡ được bao lâu!
Suy nghĩ như vậy hắn không nhịn được hơi nở nụ cười, chậm rãi ôm Lương Nhiên lùi sát bên tường. Hắn vừa lui vừa cầm súng nhắm Hắc Tử, nhưng hai người đánh nhau động tác cực nhanh khiến cho họng súng của hắn không ngừng dao động.
Lương Nhiên thấy động tác của hắn, trong lòng không khỏi khẩn trương, chỉ có thể cắn răng nổ lực cử động thân thể của mình.
Lúc này, súng của Hắc Tử đã bị đá bay đến góc, hắn ngăn liên hoàn cước của Mạc Thu Diễm mấy lần, chỉ cảm thấy mỗi lần va chạm đến mũi chân của người phụ nữ này đều truyền đến một lực đạo rất mạnh, khiến hắn cảm giác được miệng vết thương của chính mình ẩn ẩn vỡ ra.
Hắn cần phải tốc chiến tốc thắng!
Mạc Thu Diễm cũng đã bắt đầu cảm thấy người này vô cùng khó giải quyết. Hai người không hẹn mà cùng có quyết tâm phải nhanh chóng đánh bại đối phương. Vừa nghĩ như vậy, Mạc Thu Diễm dồn toàn lực vào chân, nghiêng người đá về phía đối phương!
Hắc Tử hít sâu một hơi, hắn dùng sức quét chân, giày quân nhân ngã về phía sau, đế giầy ma sát trên thảm phát ra "Chi" một tiếng ngắn ngủi lại chói tai, hắn xoay người, cánh tay đỡ lấy cơ thể, nửa người mang theo khí thế kinh người, hung hăng lấy khuỷu tay đánh thẳng vào chân Mạc Thu Diễm!
- "Răng rắc!" Một tiếng vang lên, đòn thế bá đạo mà cương mãnh đánh bay Mạc Thu Diễm, khiến chân dài xinh đẹp thoáng chốc gãy xương.
- "Pằng!" Lâm Viễn thừa cơ nổ súng, thế mà lại bị Lương Nhiên đem hết khí toàn thân đẩy mạnh cánh tay hắn, khiến viên đạn bị lệch đường bắn lên vách tường.
- "Em!" Lâm Viễn vung khuỷu tay muốn đánh vào đầu Lương Nhiên, nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt tối tăm của cô thì không thể nào ra tay được.
Lúc này, Mạc Thu Diễm kêu rên một tiếng, cô nhịn xuống đau nhức, chống tay từ mặt đất bắn lên, phóng đao cấp tốc hướng về phía Hắc Tử.
Ánh mắt Hắc Tử lóe lên, hắn nâng cánh tay chậm một cái chớp mắt bị đao của Mạc Thu Diễm đâm phập vào cánh tay trái của hắn!
Chủy thủ đâm thật sâu vào trong da thịt, không thể ngờ rằng lần này lại một đao đắc thủ khiến Mạc Thu Diễm sửng sốt. Ngay trong giây phút đó, Hắc Tử vung chủy thủ lên, chủy thủ lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tay lướt qua cổ Mạc Thu Diễm, sau đó hắn quay người đá một cú lên người cô, đem cô đá bay ra xa! Bay được một nửa, một dòng máu đỏ tươi mới từ cổ họng Mạc Thu Diễm văng lên cao!
Hắn cũng không nhìn đến Mạc Thu Diễm, thuận thế đem chủy thủ trên tay bắn về phía Lâm Viễn!
- "A!!!" Chủy thủ lạnh lão đâm mạnh vào tay trái đang giữ Lương Nhiên của Lâm Viễn, hắn không khỏi buông cô ra, một dòng máu tươi văng lên trên mặt Lương Nhiên. Lâm Viễn hét lên một tiếng, hắn dùng sức đẩy mạnh Lương Nhiên về phía trước, lảo đảo lui về cánh cửa ngầm trên tường nhanh chóng lui vào trốn đi!
Lập tức Hắc Tử hướng về phía trước, cả người nửa quỳ đưa hay tay ra, Lương Nhiên bị đẩy vài bước, cả người yếu đuối rơi vào vòng tay quen thuộc.
Lương Nhiên vẫn luôn giữ bình tĩnh từ đầu đến giờ phút này không nhịn được hốc mắt đỏ ửng, mũi đau xót, nước mắt chực trào tuôn rơi.
Hắc Tử gắt gao giữ chặt lấy cô, cuồng nhiệt trên môi cô hôn một cái, sau đó hắn đặt cô nhẹ nhàng tựa vào tường rồi nhanh chóng vọt ngừơi đến cánh cửa ngầm, hắn vung chân đá vào cánh cửa ngầm!
Cửa ngầm đã bị khóa từ bên trong, Hắc Tử dùng sức đá lần nữa: "Loảng xoảng!" rốt cuộc cánh cửa bị đá văng! Hắc Tử nhổ xuống chủy thủ còn cắm trên cánh tay đi vào trong!
Bên trong là hành lang mờ tối, trên sàn nhà có một chuỗi vết máu rơi dọc từ lầy hai dọc theo cầu thang thông ra bên ngoài tiểu khu, lúc này bên ngoài đã không còn bóng người. Tay phải Hắc Tử nắm chặt chủy thủ, vết máu từ tay trái không ngừng dọc theo cánh tay chảy từng giọt từng giọt rơi xuống. Đôi mắt đen của hắn hiện lên tàn nhẫn, nhưng vẫn không đuổi theo, chỉ lạnh lùng nhìn chuỗi vết máu trên mặt đất sau đó đóng cánh cửa nhỏ lại, hắn quay lại đón Lương Nhiên.
- "Anh sai rồi..." hắn quỳ gối trên thảm, ngón tay run rẩy muốn giúp cô mặc lại quần áo trên người, vết máu trêntay nhỏ giọt lên da thịt trần trụi của Lương Nhiên, Hắc Tử dừng lại, đáy mắt tràn đầy thống khổ tự trách.
- "Tiểu Tiệp..." Lương Nhiên sốt ruột nói.
- "Bọn Cường Tử đã đi tìm! Em đừng vội." Hắc Tử cúi đầu nói
- "Tay anh..." Lương Nhiên nghẹn ngào, hai mắt tràn ra giọt lệ, cô muốn nhào vào trong ngực hắn ủy khuất khóc lớn một trận. Nhưng cô nhìn thấy người đàn ông này đang quỳ gối trên thảm, cả người không một chỗ sạch sẽ, toàn bộ ống tay áo bên trái đều bị ướt sũng máu đỏ tươi, nhất thời cô đã hoàn toàn quên mất bản thân bị ủy khuất, một lòng lo lắng cho hắn.
- "Anh không sao..." Hắc Tử cẩn thận muốn bế cô lên
- "Nhanh lên, mau lấy thuốc giải trên bàn tiêm cho em!" Lương Nhiên suy yếu nâng ngón tay chỉ vào ống tiêm trên bàn.
Tiêm thuốc giải vào xong, quả nhiên Lương Nhiên thở dồn dập, lấy ra những vật cần thiết để băng bó vết thương, ý bảo Hắc Tử cởϊ qυầи áo. Lúc này Hắc Tử mới phát hiện bản thân từ trong ra ngoài đều đã sớm đẫm. Hai người cũng không kịp nói lời tâm tình. Hắc Tử nhanh chóng đem quần áo cởi sạch, thay đổi quần áo sạch sẽ do Lương Nhiên lấy ra. Sau đó hắn tự băng bó vết thương đang đổ máu trên cánh tay. Lương Nhiên nghỉ ngơi một hồi dần dần mới cảm thấy tay chân bắt đầu có khí lực, xoay người đưa lưng về phía Hắc Tử, cô cởi bỏ quần áo đã bị người khác đυ.ng chạm, lau sạch sẽ vết máu trên mặt trên người, thay quần áo sạch sẽ giữ ấm. Cô vừa mặc xong quần áo, đã bị Hắc Tử từ phía sau ôm chặt lấy! Lương Nhiên bị hắn ôm, lắng nghe trái tim hắn đang đập vội vàng trong l*иg ngực, cô dường như cảm nhận được trong lòng hắn vẫn còn lo lắng, đôi tay run rẩy, cô quay người ôm siết thắt lưng hắn, nhỏ giọng an ủi: - "Em không sao, đừng sợ."
Lúc Hắc Tử trở về khu an toàn, lãnh đạo tầng cao của khu an toàn đã thu được tin tức zombie triều đột kích. Long đội trưởng đến văn phòng của Trịnh Già – Trịnh thư ký thì Trịnh Già đã đi tìm Dương tham mưu. Hai người Hắc Tử Cường Tử trở về nhà nhỏ chỉ thấy mẹ Lương và Trần Tĩnh đang lo lắng chờ đợi, biết chuyện không may xảy ra, Hắc Tử vội bảo Cường Tử và Trần Tĩnh đuổi theo Thẩm Tiến, nói với bọn họ vô luận thế nào cũng phải đưa Tiểu Tiệp an toàn trở về! Sau đó, hắn phân phó đám người chú Trần cũng vừa từ bên ngoài trở về mang theo mẹ Lương không cần đến cửa cổng chờ mà trước tiên hãy trở về chỗ ở. Zombie triều tiến đến cũng đi là hướng đến cổng chính của khu an toàn, cho dù muốn chạy trốn, bọn họ cũng không thể đi hướng này! Sau khi dặn dò xong, Hắc mang theo vũ khí tìm đến địa chỉ mẹ Lương nói, một đường gặp thần gϊếŧ thần gặp phật gϊếŧ phật! Rốt cuọc cũng trong thời điểm nguy cấp nhất, đoạt lại được người phụ nữ quan trọng nhất của mình từ trong tay Lâm Viễn!
Hắc Tử lắng nghe mùi hương của cô, nghe giọng nói ấm áp hiền hòa của cô an ủi... lúc này hắn mới thật sự tin rằng bản thân không có mất cô, hắn nhịn không được hốc mắt đỏ lên, hít sâu một hơi, lại đem cô ôm chặt.
- "Làm sao với cô ta bây giờ?" Hắc Tử nhìn qua Lâm Linh mới vừa rồi bị hắn xách lên trói chặt không ngừng "A a" lên tiếng, bởi vì không muốn nghe đến tiếng khóc của cô ả, hắn liền nhét vào miệng cô ả nguyên một chiếc khăn, trên đầu cũng bị trùm bởi một chiếc áo khoác. Vừa rồi, hắn vốn muốn một đao chấm dứt cô gái ác độc này, lại bị Lương Nhiên ngăn lại. Ở một góc khác trong phòng, Mạc Thu Diễm nửa tựa vào tường sớm đã đoạn tuyệt khí huyết, hai mắt mở to, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh sợ, giống như không tin chính mình lại sẽ chết như vậy, chết ở chỗ này.
Lương Nhiên lắc đầu, vẫy vẫy tay chân còn có chút nhũn ra, đi đến chỗ Lâm Viễn còn để một đống thuốc, đưa tay lấy ra một hộp đựng thuốc trên đó có viết "Gỗ cơ tề", sau đó cô cầm vật đó đi đến trước mặt Lâm Linh đang không ngừng giãy dụa, đưa tay kéo áo khoác che trên đầu cô ả.
- "A a a. . . . ." Lâm Linh nâng miệng đang bị bịt kín, nhìn về phía Lương Nhiên phát ra những âm thanh nức nở, mắt to được trang điểm kỹ càng bị nước mắt làm nhòe, nước mắt rơi xuống kéo theo một đường màu đen trên gương mặt trắng trẻo, nhìn qua vô cùng buồn cười.
Lương Nhiên lấy hai ba ống thuốc đều rút hết vào ống tiêm, không chút do dự tiêm hết vào cánh tay Lâm Linh. Lâm Linh hoảng sợ muốn lui về phía sau để trốn, lại bởi vì bị trói nên không có cách nào phản kháng, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng nức nở. Bởi vì liều thuốc mạnh, thoáng chốc cô ả xụi lơ thành một đống bùn nhão, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn Lương Nhiên.
- "Bây giờ tôi không gϊếŧ cô, thuốc này ít nhất khiến cô có thể bị tê liệt hai ba ngày? Lúc zombie tìm đến nơi này phát hiện nơi này còn có một người còn sống, tôi nghĩ bọn chúng chắc hẳn cao hứng lắm." Lương Nhiên lắc lắc ống tiêm trong tay, cô hơi cười nhìn thẳng Lâm Linh.
- "Ô --- ô" ! Lâm Linh bị xụi lơ, phát ra tiếng rên rĩ đầy sợ hãi rên rĩ
"Loảng xoảng!" Lương Nhiên đem tất cả thuốc ở nơi đây toàn bộ tiêu hủy, hoàn toàn phả hủy hy vọng cuối cùng của Lâm Linh. Sau đó gọi Hắc Tử đem Lâm Linh xách đến tủ quần áo lớn trong phòng, trong ánh mắt hoảng sợ đầy tuyệt vọng của Lâm Linh "Phanh" một tiếng đóng lại cảnh cửa tủ quần áo, tiếng nức nở của cô ả cũng bị nhốt vào bên trong. Lương Nhiên duỗi tay nắm lấy bàn tay to lớn của Hắc Tử, hai người cùng nhau xoay người ra ngoài.
Hắc Tử nắm tay cô, cẩn thận dìu cô đi xuyên qua đại sảnh đã bị nổ tan tành, cầu thang chỉ còn một nữa khung thép, nơi nơi là đều là những vật dụng bị hư tổn cùng người chết. Lúc hai người đi ra khỏi tiểu khu, đột nhiên toàn bộ khu an toàn vang lên tiếng còi hụ cảnh báo không ngừng vang trong không trung.
Tiếng còi báo hiệu lan truyền khắp ngõ ngách ở khu an toàn, tất cả dân chạy nạn đều hốt hoảng chạy ra khỏi chổ ngủ, mặc trời đang mưa bên ngoài, mọi người ngơ ngác nhìn nhau không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hắc Tử cầm lấy bàn tay căng thẳng của Lương Nhiên, hai người nhìn nhau.
- "Trước tiên chúng ta đi tìm Tiểu Tiệp!" Hắc Tử kéo tay Lương Nhiên mở cửa xe để cô lên xe, hai người nhanh chóng chạy về hướng khu quan viên cao cấp ở khu B!
Tiếng còi báo hiệu kéo dài ba hồi rồi kết thúc, trên loa phát thanh truyền đến giọng nói rõ ràng, rành mạch.
"Thông báo, tất cả dân chạy nạn chú ý, hiện tại có một đợt sóng zombie triều với số lượng khồng lồ đang hướng đến khu an toàn chúng ta đánh úp. Khu an toàn không có cách gì ngăn cản, tất cả dân chạy nạn nhanh chóng rời khỏi đây theo cửa hông phía đông! Lặp lại..."
Trong loa phát thanh, giọng người đàn ông không ngừng lặp đi lặp lời lời thông báo. Khu an toàn yên tĩnh một hồi, đột ngột chấn động hẳn lên!
Vô số dân chạy nạn hoảng sợ thét chói tai, tiếng khóc than, bất lực giẫm lên nước bùn từng góc chung quanh đó chạy trốn theo lời thông báo.
Tìm người thân, thu dọn đồ đạc, một số người thậm chí không mang theo cái gì trực tiếp chạy đến hướng đông!
Xe của hai người Lương Nhiên vừa chạy được một đoạn, đã thấy dân chạy nạn kinh hoảng chạy trồn ùa ra từ khắp các nẻo đường, lúc này các cửa hàng chung quanh vang lên tiếng cửa thủy tinh bị đập bể rất nhiều tiếng la hét hoảng sợ của chủ cửa hàng khi bị dân chạy nạn cướp đoạt đồ vật. Rất nhiều người bị đám đông tách ra chạy đi tìm người thân ở chung quanh rồi không nhịn được khóc la thảm thiết....
Khu an toàn, rối loạn!