Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Hắc Tử Và Lương Nhiên

Chương 46: miệng hổ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong kho hàng cũ nát, sàn nhà được lau dọn sạch, ở giữa xà ngang treo một bao cát lớn, một người đàn ông đang vung nắm đấm vào bao cát thử lực, hắn mặc quần rằn ri của quân nhân, nửa người trên ở trần, lộ ra vết thương đáng sợ còn đỏ hồng mới khép miệng, nơi vai trái cũng còn có một vết sẹo nhỏ. Giờ phút này tay phải hắn nắm thành quyền dùng sức vung đến bao cát, bao cát chịu lực bị đẩy sang một bên. Người đó lêu rên một tiếng thu hồi cánh tay, hô hấp thâm trầm, sau đó đứng ngẩn một hồi bên bao cát, bắt đầu dùng vung chân đá lên bao cát, chân trái đá xong lại đến chân phải, chỉ chốc lát trên người mồ hôi đổ ra như tắm. Cánh cửa kho hàng khẽ hé mở, Lương Nhiên đứng nhìn nửa ngày rốt cuộc không nhịn được đi vào, gọi Hắc Tử

- "Nghỉ ngơi một lát đi, vết thương của anh vừa mới tốt, anh dùng sức như vậy sẽ làm rách miệng vết thương!"

Hắc Tử đang chuẩn bị xoay thắt lưng vung chân đá, thấy cô bước vào, khẽ cười đem chân thu hồi về.

- "Không có việc gì, anh chỉ đá đá chân mà thôi."

Lương Nhiên nhìn hắn đầu đầy mồ hôi, miệng vết thương vì bị động mạnh nên khiến măt hắn có chút trắng bệch, cô cũng không nói gì, chỉi rũ mắt đem khăn mặt trên tay đưa cho hắn.

- "Em tức giận?" Hắc Tử sợ nhất bộ dạng lúc này của cô, hắn bối rối cũng không cầm lấy khăn mặt, chỉ nắm tay cô hỏi.

Lương Nhiên lắc đầu, cúi đầu nói: - "Không phải tức giận mà là lo lắng, em biết anh sốt ruột, muốn nhanh chóng khỏe lại, nhưng vết thương của anh..."

- "Anh không sao." Hắc Tử thở dài nhẹ nhõm, đem cô ôm vào lòng, đặt cằm lêи đỉиɦ đầu cô - "Đừng lo lắng, anh có chừng mực, nằm lâu như vậy xương cốt đều cảm thấy cứng ngắc, tập luyện một chút ngược lại cảm thấy thoải mái hơn."

Vì hắn bị thương, mọi người đều tốn nhiều tâm huyết, tấm lòng này hắn đều ghi nhận. Cho nên chuyện duy nhất hắn cần làm là phải nhanh chóng bình phục, không để cho mọi người không công vất vả một trận. Chỉ là hiện tại không thể so với bình thường, cuộc sống hiện nay tưởng chừng yên ổn, thật ra lại ngập tràn nguy cơ, giống như một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào. Cho nên hắn phải nhanh chóng khôi phục thân thủ, đến lúc có nguy hiểm hắn mới có thể bảo vệ những người hắn để ý.

- "Chờ một thời gian, đợi anh bình phục, chúng ta liền rời khỏi nơi này, chúng ta đi đến khu an toàn của chính phủ, để cho Tiểu Tiệp có sách đọc mỗi ngày, để cho bác gái có thể ở nhà tĩnh dưỡng, để cho em mỗi ngày đều có thể cười vui vẻ..."

Hắn ôm Lương Nhiên trong lòng, không có nhiệt huyết sôi trào kích động như bình thường, ngược lại từ trong ra ngoài đều tràn ngập một cảm giác an toàn, thoải mái và thỏa mãn, giống như vật trân quý bị mất đi, trải qua nhiều năm đau khổ tìm kiếm rốt cuộc hắn đã tìm lại được, ôm trong lòng cũng cảm thấy luyến tiếc không muốn buông ra.

- "Uhm, rất tốt." Lương Nhiên đưa tay vòng qua ôm lấy thắt lưng hắn, khẽ tựa vào bờ vai không bị thương của hắn, nghe hắn kể về tương lai tốt đẹp phía trước nhịn không được môi khẽ mỉm cười, hai mắt sáng rực.

Chung cư cũ kỹ, một chiếc màu đen chậm rãi dừng trước khu chung cư, dân chạy nạn đang ra vào nhìn chiếc xe màu đen thấy dấu hiện của khu B trên xe đều nhanh chóng tránh đi. Xe dừng hẳn, cửa xe mở ra, Lâm Linh mặc bộ âu phục tinh xảo, tay cầm ví da từ trên xe bước xuống. Gương mặt cô ả trắng bệch, dường như không có chút huyết sắc, im lặng đứng đó một lúc lâu mới thấp giọng hỏi binh lính bên cạnh: - "Chính là nơi này sao? Xác định chỉ có một mình cô ấy ở nhà?"

- "Đúng, tầng năm nhà số 502, mẹ cô ấy vừa mới rồi khỏi nhà." Mặt tên lính không chút thay đổi trả lời.

Lâm Linh hít sâu một hơi, nâng tay vuốt cằm: - "Đi thôi!"

Trần Sương Sương mới vừa làm xong vệ sinh, cô dùng khăn mặt lau những giọt nước còn đọng trên tóc, nước rất trân quý, nhưng người nhà đều tận lực tiết kiệm một ít cho cô dùng, để cho cô mỗi ngày đều có thể rửa mặt, có khi còn có thể lau chùi thân thể. Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, cô tưởng mẹ cô trở lại muốn lấy cái gì, cô cầm khăn nhỏ, mang dép lê, lạch cạch chạy ra mở cửa.

- "Đến đây, mẹ lại để quên gì à?" Cô cười khẽ mở chốt cửa hé cửa ra, cửa gỗ còn có một vòng ổ khóa, cô đang chuẩn bị đưa tay mở khóa, khi cô thấy người bên ngoài là ai, đôi mắt cô mở to kinh ngạc: - "Lâm Linh?" Cô thật không ngờ người đứng ngoài cửa là Lâm Linh rất lâu không gặp.

- "Sương Sương, lâu rồi không gặp." Lâm Linh đứng ở ngoài cửa hơi cười, cô ả thấy mái tóc dài của Sương Sương buông xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mái tóc ướt còn chưa lau khô đang nhỏ từng giọt nước. Đôi mắt Sương Sương khẽ chớp, đưa tay đem tóc đang phủ trước ngực kéo ra phía sau, ngăn dấu vết đang dần loang ra.

- "Không để tôi vào nhà ngồi xuống một chút sao? Ngay cả cô cũng không quan tâm đến tôi?" giọng nói Lâm Linh nhỏ dần.



Sương Sương chần chờ một lát, lúc trước mẹ cô đã từng nói qua tránh lui đến hai anh em Lâm Linh, có điều hiện tại Lâm Linh đã tìm tới cửa, để người ta ở ngoài cửa cũng không được tốt, chỉ trò chuyện một chút chắc mẹ cô cũng không tức giận lắm đâu? Vì thế, cô đưa tay mở khóa cửa, mở cửa ra bản thân bước ra ngoài.

- "Vẫn là cô đừng vào nhà, chúng ta xuống dưới lầu trò chuyện..." Cô còn chưa nói xong một người cầm khăn nhỏ bưng kín mũi miệng cô, một mùi hương nồng đậm thấm qua mũi, trong nhất thời cả ngừơi cô mềm nhũn ngã xuống, sau đó bị một đôi tay to lớn bế lên, trước lúc hôn mê cô nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên mặt Lâm Linh.

Chiếc xe màu đen rất nhanh rời khỏi khu chung cư, xa xa những người đang vây xem thấy xe đi rồi đều tụ tập lại, hai mặt nhìn nhau.

- "Là con gái nhà ai vậy?" Một người phụ nữ trung niên nhỏ giọng hỏi.

- "Hình như là nhà họ Trần?" một phụ nữ khác thấp giọng trả lời.

- "Haiz, là cô gái ấy à? Thật là nghiệp chướng..." Mọi người đều thở dài tiếc hận, hơi có chút thương hại lắc đầu. Những cô gái bị lãnh đạo khu B bắt đi, đều không có ngừơi nào trở về nguyên vẹn, lần này đáng thương cho cô gái trẻ hay cười vui vẻ của nhà họ Trần...

Lâm Linh nhìn binh lính từng bước ôm Sương Sương đang hôn mê bất tỉnh bước lên cầu thang, đôi tay cô ả phát run, cô ả ngồi trên sopha nơi phòng khách, đưa tay cầm lấy ly rượu uống một ngụm lớn, sau đó ngã người dựa vào sopha cười tươi rất lâu như bị điên, sau đó sắc mặt cô ả dần dần bình tĩnh, ánh mắt đã có chút điên cuồng.

Cô ả vốn cho rằng bản thân phát run là bởi vì chột dạ áy náy, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, kỳ thật cô ả đang kích động đến phát run! Lâm Linh nhớ đến vừa rồi tóc dài Sương Sương rũ xuống ngực, bên dưới hiện ra đồi núi đầy đặn, từ tận đáy lòng cô ả trồi lên một tia khoái ý!

Cô ả nói với chính mình, sẽ nhanh thôi, Sương Sương yêu kiều thích cười sẽ giống như cô ả, cả người dơ bẩn. Sau đó cùng cô ả chìm xuống vũng bùn, cùng nhau rơi xuống Địa ngục.

Thật sự là thoải mái.

Bên này, vài người Lương Nhiên đang ở trong phòng thương lượng trước tuyến đường về sau xuất phát cùng với những chuyện cần phải chuẩn bị. Trong khoảng thời gian này, tuy mọi ngừơi đều trốn ở nơi hẻo lánh ở khu phân xưởng, nhưng cũng không quên mỗi ngày đều nghe radio tìm hiểu thông tin bên ngoài. Tuy tín hiệu không tốt lắm, có khi có chút đứt quãng, nhưng Hắc Tử vẫn có thể đoán được tin tức bên ngoài, trước mắt dân số thế giới không còn nhiều, lương thực cực kỳ thiếu, nguồn nước ô nhiễm, động vật mang theo bệnh độc, tình huống cũng không lạc quan. Nhưng theo tin tức từ radio, mọi người biết, các quốc gia đều thành lập rất nhiều khu an toàn, cũng liên hợp lợi dụng các tài nguyên còn sót lại toàn lực ứng phó phá giải bệnh độc zombie. Rất nhiều khu an toàn ven biển đã tu kiến địa hình làm giảm sự ô nhiễm của bệnh độc, đồng thời cũng thử nghiên cứu chia tách bệnh độc trong nguồn nước bị ô nhiễm, vấn đề nước dùng trong tương lai dần dần có thể đượcgiải quyết, đối với những khu an toàn tự phát giống như thành phố J, quốc gia vẫn chưa cường ngạnh thu phục, mà phát ra thông tri yêu cầu các nơi làm tốt công tác trấn an dân chạy nạn, cũng như dốc hết toàn lực bảo hộ dân chạy nạn... tất cả những điều này đều làm cho Hắc Tử và Lương Nhiên đối với các khu an toàn của chính phủ đều tin tưởng, bắt đầu thương lượng chuyện sẽ đi đến khu an toàn như thế nào.

- "Tiểu Nhiên! Tiểu Nhiên!!" Bên ngoài đột ngột truyền đến giọng nói vội vàng hấp tấp của Trần Bân.

Lương Nhiên đứng lên bước nhanh ra mở cửa, nhìn thấy Trần Bân chạy vội vàng đến nơi này, vừa chạy vừa kêu lớn tên cô.

- "Có chuyện gì xảy ra?" Trái tim Lương Nhiên đánh thót trong l*иg ngực.

- "Sương Sương, không thấy Sương Sương đâu cả!" Trần Bân chạy đến trước mặt cô, đầu đầy mồ hôi hột cũng không lau đi, sốt ruột nói.

- "Sao lại thế này? Anh nói rõ ràng mọi chuyện xem!" Hắc Tử cũng bước đến cửa, trầm giọng hỏi.

Trần Bân vừa thở vừa nói với Lương Nhiên, hôm nay thím Trần ra ngoài một chuyến, để Sương Sương ở nhà một mình. Nhưng khi bà trở về lại phát hiện trong phòng không có người, cửa nhà mở rộng, lúc đầu bà còn cho rằng Sương Sương vụиɠ ŧяộʍ chạy đi ra ngoài. Sau đó bà mới nhìn thấy ở bên cửa có chiếc khăn mặt, rồi ở dưới cầu thang nhặt được dép lê Sương Sương thường mang. Hơn nữa ở dưới lầu, ánh mắt mọi người đều nhìn bà đầy thương hại, lập tức bà biết không ổn, đau khổ cầu xin rất lâu, mới có mấy người vụиɠ ŧяộʍ nói với bà chuyện gì đã xảy ra với Sương Sương, người này còn khuyên nhủ bà: - "Đừng đi tìm, nháo lên cũng chỉ khiến cả nhà mất mạng!"

Lúc ấy, thím Trần thẩm chỉ cảm thấy đất trời sụp đổ, mất rất lâu bà mới gượng dậy từ trên mặt đất đứng lên, chạy đi tìm đám ngừơi chú Trần. Ba người chú Trần kinh hãi, lập tức bảo Trần Bân chạy đi báo tin cho Lương Nhiên, chính mình hỏi thăm phương hướng rồi lại chạy đến khu lãnh đạo Chu bộ trưởng ở khu B đang được cảnh vệ canh phòng nghiêm ngặt.

Lương Nhiên nghe xong lập tức lấy bản vẽ khu an toàn, ở trên bản vẽ tìm nơi ở của Chu bộ trưởng, một dấu đỏ khoanh tròn chung quanh còn có vài điểm đỏ nhỏ, biểu hiện đây là nơi cảnh vệ sâm nghiêm.

- "Rất khó đi vào, chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh!" Hắc Tử lấy qua áo sơ mi mặc vào nhanh chóng.



Lương Nhiên gật đầu, bây giờ xông vào trong đó là không có thể nào, chỉ có thể xem tình hình lén lút vào trong cứu người đưa đi được không ? Cô dặn dò Trần Tĩnh trông chừng mẹ Lương và Tiểu Tiệp, sau đó cùng Hắc Tử và Trần Bân lên xe nhanh chóng hướng đến chổ ở của Chu bộ trưởng. Tuy khu an toàn quy định chỉ có thể ở những nơi trống trải lái xe, nhưng hiện giờ tình huống khẩn cấp, cũng không quản nhiều được như vậy!

Bên trong nhà của Chu Hiến Quân, hắn vừa bước vào phòng khách, Lâm Linh vừa nhìn thấy hắn sợ tới mức lập tức đứng lên từ sopha. Chu Hiến Quân một bên cởi nút áo khoác quân trang, một bên nghe cảnh vệ báo cáo tình hình, trên mặt hiện lên ý cười, vừa lòng gật đầu với Lâm Linh.

- "Tốt lắm, anh em hai người đều là người thông minh." hắn cởϊ áσ khoác ném lên sopha, bước nhanh về phòng, Lâm Linh thở ra một hơi, ngã ngồi xuống sopha.

Lúc Chu Hiến Quân đi vào phòng lớn, cảnh cửa phía sau lập tức được cẩn thận đóng lại. Hắn chậm rãi bước thong thả đến gần chiếc giường lớn màu đen, đánh giá lễ vật Lâm Linh đưa đến.

Nằm ở trên giường là một thiếu nữ yêu kiều trắng nõn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo còn lộ mấy phần trẻ con, nhìn qua non non mềm mềm, đó là thiếu nữ vừa mới bắt đầu trưởng thành trở thành phụ nữ.

Thật sự là non nớt đến tận trong xương cốt!

Nét mặt Chu Hiến Quân có chút co rút giật giật, hắn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gò má thiếu nữ, xúc cảm mềm mại tinh tế sinh ra một luồng nhiệt khí từ lòng bàn chân lan toả toàn thân hắn. Bên dưới lớp quần áo quê mùa này là thân hình vừa mềm mại lại mang tính trẻ con? Mới nghĩ đến tình cảnh thiếu nữ xinh đẹp trẻ con ở dưới thân đàn ông uyển chuyển rêи ɾỉ khóc than, cổ họng hắn không nhịn được lên xuống, cả người nóng lên. Nhưng lập tức trong lòng dâng lên phiền chán bực tức, nếu hắn không từng bị thương thì tốt quá rồi! Người khiến thiếu nữ nỉn non rên rĩ kia sẽ là hắn!

Chu Hiến Quân ngồi trở lại trên ghế sopha, vẻ mặt âm tình bất định nửa ngày, rốt cuộc đưa tay gõ lên trên mấy cái nút bên cạnh. Thoáng chốc, cửa ngầm mở ra, vài gã đàn ông cường tráng bước vào phòng, Chu Hiến Quân đưa tay ra lệnh nói: - "Thượng đi, động tác chậm một chút, để cho tôi nhìn rõ ràng một chút."

Mấy gã đàn ông nhìn con mồi mới mẻ trên giường, lần này đúng là mặt hàng tốt a! Trên mặt mấy gã đều lộ tươi cười tham lam, lấy hết tốc độ cởi nhanh quần áo chính mình, dau đó leo lên giường lớn, mấy đôi tay đều có chút khẩn cấp cởϊ qυầи áo của thiếu nữ đang mê man trên giường...

- "Cốc cốc cốc!" Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, trên giường mấy gã đàn ông đều dừng lại, quay đầu nhìn về phía Chu Hiến Quân, chờ mong hắn đưa ra mệnh lệnh tiếp tục. Chu Hiến Quân cau mày, trong lòng hắn cũng tâm hỏa dâng tràn, hắn vô cùng chờ mong một trò phấn khích trước mắt, vậy mà giờ đây đã bị dập tắt. Nhưng hắn cũng biết, nếu không phải có tình hình khẩn cấp, người ngoài cũng không dám đến quấy rầy hắn.

- "Vào đi!" Hắn lạnh lùng nói, lập tức cánh cửa bị đẩy ra, trên mặt Lâm Viễn hơi khẩn trương đứng ở cửa, thấp giọng báo cáo :

- "Dương tham mưu đưa người đến kho vũ khí, cường ngạnh nói ngài phân cho hắn một số lượng vũ khí, bọn họ muốn xông vào, chị Diễm đang ở đó ngăn bọn hắn."

"Rầm!" Một chân Chu Hiến Quân đá ngả chiếc ghế con bên cạnh khiến nó ngã lăn ra đất, chửi ầm lên: - "Lão già này muốn chết!" Hắn phất tay bảo mấy gã đàn ông trên giường dừng lại: - "Chờ tôi trở lại rồi tiếp tục!"

Sau đó hắn đứng lên bước nhanh ra cửa, tuy mật mã kho hàng chỉ có một mình hắn biết, ở bên trong cũng có rất nhiều cơ quan, cho dù có cố xong vào cũng chỉ có thể khiến toàn bộ kho hàng nổ mạnh. Nhưng hắn thật đúng là sợ lão già kia phá hỏng đại sư!

Đi đến cửa, hắn kiềm lửa giận, nhẫn nại phân phó Lâm Viễn: - "Cậu ở lại đây, trông giữ cô gái đó cho tôi."

- "Vâng, bộ trưởng!" Lâm Viễn cung kính trả lời.

Trong phòng, vài gã đàn ông cường tráng vẫn không đành lòng buông tha, ánh mắt bọn họ vẫn tham lam nhìn chằm chằm thiếu nữ trên giường lớn.

Lâm Viễn tao nhã cười, vỗ vỗ tay, hai cảnh vệ xuất hiện đưa đến hai chai rượu cao cấp rất khó kiếm được trong mạt thế.

- "Đây là vật trân quý của chị Diễm, lấy ra tặng mọi người vui vẻ một phen, các vị anh em có muốn thử một chút hay không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »