Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Hắc Tử Và Lương Nhiên

Chương 43: bi thảm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên trong ngôi nhà nhỏ trang hoàng thập phần xa hoa, trên cầu thang cùng hành lang đều trải một tấm thảm lông thật dày, Lâm Linh bất an bước nhẹ lên lầu hai, đi đến cửa phòng người phụ nữ kia nói, cô ả do dự rối rắm một lúc lâu, cuối cùng nâng tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

- "Vào đi." một giọng nam hùng hậu vang lên.

Lâm Linh thật cẩn thận đẩy cánh cửa khắc hoa ra, trong phòng ánh sáng sáng hơn so với không gian mờ tối bên ngoài, Lâm Linh chớp mắt vài cái mới thích ứng được ánh sáng bên trong.

Cô ả giương mắt, nhanh chóng đánh giá căn phòng.

Phòng vô cùng lớn, đèn trong phòng không mở, chỉ có chiếc đèn chùm giữa nhà treo trên tường tỏa ánh sáng. Lâm Linh đỏ cả mặt khi nhìn thấy ở giữa phòng có đặt một chiếc giường vô cùng lớn, phía trên trải tấm ga giường màu đen, lộ ra một loại hơi thở khó nói nên lời.

- "Đến gần đây một chút" - giọng nam lại vang lên, giọng nói bình thản.

Lâm Linh lúc này mới sực tỉnh, chính mình mải mê nhìn chiếc giường lớn kia mà quên mất trong phòng còn có một người. Cô ả khẩn trương nhìn về phía người kia vừa lên tiếng. Một gã đàn ông đang ngồi trên ghế sopha rộng lớn, mặc áo màu quần áo màu xám lộ ra qυầи ɭóŧ màu đen. Bởi vì bị khuất bóng, nên không thể nhìn rõ ngũ quan của người đó, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng người đó là một người đàn ông trung niên khôi ngô. Lâm Linh khẽ cắn môi, nghe lời bước về phía trước vài bước, đi đến gần ánh đèn phản chiếu, gã đàn ông bảo cô ả ngừng, sau đó nói một câu rất bình tĩnh đầy thản nhiên:

- "Đem quần áo cởi ra" thái độ kia không giống như nhục nhã người khác bằng lời nói, mà giống như đang hỏi người khác hiện giờ là mấy giờ. Điều này khiến cho đáy lòng Lâm Linh không khỏi tuôn trào một cảm giác nhục nhã và bất an. Nhưng cô nghĩ đến lời dặn dò của người phụ nữ kia, cô không dám phản kháng, bắt đầu dùng đôi tay run rẩy cởi từng cút áo trước ngực.

Cũng có thể do thân hình run rẩy của cô ả khiến ánh mắt gã đàn ông kia hiện lên một tia hứng thú, cũng không lên tiếng thúc giục.

Lâm Linh đem mảnh vải cuối cùng cởi xuống, cả người cô ả không ngừng run rẩy, lúc này rốt cuộc gã đàn ông kia đứng dậy đi rồi đến gần cô. Dưới ánh đèn, Lâm Linh thấy rõ diện mạo của hắn, ngũ quan của hắn bình thường, phía dưới hai mắt có quầng thâm hơi có chút phù thũng, hai bên tóc mai có chút hoa râm, nhưng dáng người bảo dưỡng vô cùng tốt, vẫn khôi ngô rắn chắc như trước, chưa biến dạng.

Lâm Linh cắn môi cúi đầu, trong lòng có chút thất vọng, nhưng hiện giờ cô ả cũng đã ở trong này, cô ả chỉ có thể nói với bản thân phải nhẫn nại qua hôm nay thì những ngày sau cô ả có thể sống tốt. Gã đàn ông trung niên chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Lâm Linh, đánh giá cô ả, đột nhiên hắn đưa tay sờ lên bầu ngực nhỏ nhắn của cô à như áng chừng, khiến Lâm Linh xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, không nhịn được lui về phía sau. Bởi vì cô ả cúi đầu, cho nên cô ả vẫn chưa phát hiện, kỳ thật gã đàn ông trước mặt này trong đáy mắt không có một tia lửa dục.

Một lúc lâu, gã đàn ông quay đầu mở miệng: -"Vào đi!"

Bởi vì e thẹn phiền muộn, trên người Lâm Linh nổi đầy da gà, đang định đưa tay ôm lấy cả người mình, đột nhiên nghe gã đàn ông kia nói, cô ả không khỏi kinh hoảng ngẩng đầu.

Lúc này trong phòng một cánh cửa ngầm mở ra, vài gã đàn ông thân hình cực kỳ cường tráng, vẻ mặt dữ tợn đi đến, Lâm Linh sợ hãi cực điểm cô ả lập tức lấy tay ôm lấy cả người mình, không biết làm sao quay đầu, run run hỏi gã đàn ông trước mặt: -"Bộ... bộ trưởng... Bọn họ là ai?"

Gã đàn ông đã trở lại ngồi trên sopha, hướng đến bốn gã đàn ông phất tay, nhàn nhàn nói: - "Thượng đi."

- "A... các người là ai? Các người muốn làm gì? Buông tôi ra! Buông tôi ra!" Lâm Linh thình lình bị biến hóa bất ngờ xảy ra sợ tới mức cao giọng thét chói tai, không ngừng đẩy đánh tay mấy gã đàn ông đang đến gần bắt cô ả.



- "Thật ồn..." trên sopha gã đàn ông nhíu mày.

"Bốp!" Một tát tay vung đến, một bên mặt Lâm Linh lập tức bị đánh nghiêng, nhất thời khóe miệng vỡ tan, mũi chảy xuống hai dòng máu nhỏ, nháy mắt đầu óc cô ả trống rỗng, không còn la hét

Một gã đàn ông thấp người khôi ngô vác cô ả lên vai, ném lên giữa giường lớn trong phòng, thân thể trắng nõn tưng nhẹ trên giường vài lần sau đó xụi lơ.

Tấm ga giường màu đen càng đối lập với thân thể trắng nõn của cô gái trẻ trên giường, một đen một trắng kí©ɧ ŧìиɧ vô cùng. Bên giường mấy gã đàn ông không nhịn được thở gấp, đều bắt đầu cởϊ qυầи áo, lộ ra một thân da ngăm đen to lớn cùng hung khí dữ tợn dưới thân, chờ gã đàn ông trên ghế hơi gật đầu, bốn gã kia nhe răng cười bổ nhào lên giường lớn, không ngừng dùng lưỡi liếʍ gặm trước ngực, gáy và khắp thân thể của cô gái trên giường. Lâm Linh phục hồi tinh thần trong mê muội, cô ả bị tình cảnh cả kinh trước mắt dọa hết hồn cơ hồ muốn chết ngất, liều mạng dưới mấy đôi tay ngăm đen lui trốn khắp nơi, cả người cuộn tròn không ngừng cầu xin: - "Không cần! . . . Không cần a! Vì sao lại như vậy! Van cầu các người buông tha tôi..."

Nhưng trước ánh mắt hưng phấn đều đỏ ngầu du͙© vọиɠ của bốn gã đàn ông, giãy dụa kêu la của cô căn bản không có nửa điểm tác dụng, mấy bàn tay ngăm đen khiến người ta buồn nôn vẫn gắt gao giữ chặt lấy cô ả. Một gã hơi dùng một chút lực tách hai chân đang khép chặt của cô ả ra, nhe răng cười cầm phần phân thân dữ tợn lên, lấy một lọ chất lỏng đổ lên một vài giọt, tùy ý lau qua lại hai cái, liền hung hăng đặt ở thân thể của cô ả.

- "A!!..." thống khổ cực đại khiến cho Lâm Linh điên cuồng la thét giãy dụa, nhưng rất nhanh tiếng hét của cô ả đã bị gã đàn ông khác dùng thứ tanh hôi dữ tợn ngăn chặn, cầm lấy đầu cô ả từng phát bắt đầu hưởng thụ.

- "A..." Nước mắt điên cuồng trong mắt trào ra, cô ả không nhúc nhích được, không lên tiếng được, chỉ có thể run rẩy nức nở, thanh âm thảm không đành lòng nghe thấy.

Bốn gã đàn ông này không để ý bất kỳ điều gì, chỉ mặc sức chà đạp cô ả, đây là một loại chà đạp chân chính, hoàn toàn không mang theo một chút thương tiếc, một chút tôn trọng, tận tình trên thân thể cô ả tàn sát bạo ngược, phóng túng, tuyệt đối nguyên thủy, dã man, cầm thú không bằng.

Thống khổ này khiến cho Lâm Linh không có cách nào chịu đựng nổi, đôi mắt to của Lâm Linh tràn đầy nước mắt, thậm chí tiếng hét chói tai cũng không còn chút sức lực. Bộ dạng thê thảm của cô ả khiến cho khuôn mặt gã đàn ông đang ngồi trên ghế dần dần có chút biến hóa. Bốn gã dã thú ở trên chiếc giường đen lớn điên cuồng lăng nhục cô gái yếu đuối trắng nõn dưới thân. Cả người cô gái dưới thân bốn gã đàn ông lỗ mãng đầy thương tích, đau không thể tả, giữa hai chân trắng nõn lạc hồng loang lổ. Cảnh tượng vừa tàn khốc lại kí©ɧ ŧìиɧ làm cho đáy mắt gã đàn ông đang ngồi một bên xem hiện lên tia lửa dục đáng, bàn tay đặt trên tay vịn sopha siết chặt, yết hầu bắt đầu lên xuống. Lúc này, mấy gã đàn ông trên giường lớn đã thay phiên làm một lần, bọn họ đang thở gấp ồ ồ chuẩn bị thay đổi tư thế đa dạng, ánh mắt Lâm Linh đã dại ra, như một con búp bê mặc người bày bố phải nằm kiểu nào, đau đớn muốn chết, thống khổ đến cực điểm, cô ả cảm thấy giờ phút này bản thân giống như đang ở trong địa ngục.

Nhưng rất nhanh, cô ả mới biết, địa ngục chân chính là ở phía sau.

Gã đàn ông trung niên nhìn tình cảnh trước mắt, rốt cuộc đứng lên, đưa tay cởϊ áσ, lộ ra thân thể to lớn, hắn phát tay với bốn gã kia, mấy gã đàn ông đang ở trên giường lập tức ngừng mọi động tác, đều từ trên thân thể Lâm Linh đứng lên, nhặt quần áo trên đất theo cửa ngầm rời đi.

Lúc này, trên khắp cả người của Lâm Linh đau đớn đến cực điểm, khuôn mặt gã đàn ông trung niên hưng phấn lên trên giường lớn, bắt đầu sự tra tấn chân chính từ địa ngục đối với cô ả.

Chỉ mới vài phút trôi qua, cả người Lâm Linh đầy máu, khắp cả người đều là dấu vết gặm cắn sâu hoắc, nhiều chỗ có lông đều bị nhổ xuống kèm theo da.

Gã bắt đầu đánh cô ả, nhưng lực đạo vô cùng xảo diệu, tránh đi các nơi yếu hại, vẫn chưa chân chính đả thương đến nội tạng của cô ả, nhưng lại khiến cả người cô ả nứt đau khó nhịn. Gã tựa như đầu lĩnh của dã thú thở hổn hển không ngừng lặp lại hỏi: - "Thế nào? Dễ chịu hay khó chịu? Hả? Dễ chịu chứ? Tôi đánh cho cô rất dễ chịu chứ? ..."

Hắn nghe của tiếng cô gào thảm thiết, sự điên cuồng trên mặt lại hiện biểu tình khoái ý đến cực điểm...

Lúc người phụ nữ dưới lầu dẫn người lên chuẩn bị tiến vào "rửa sạch" phòng, trên giường, cả người Lâm Linh đầy máu, bầm tím đã nhìn không bộ dạng lúc trước. Gã đàn ông trung niên ngồi trở lại sopha, đáy mắt vẫn còn tia khoái ý. Hắn tựa vào ghế, thở ra nhẹ nhàng, gật đầu ý bảo người phụ nữ diễm lệ thu dọn giường lớn. Người phụ nữ đó đối với bộ dạng thê thảm của Lâm Linh nhìn như không thấy, cúi đầu vẫy tay gọi hai người phía sau Lâm Linh trên giường mang đi. Một lần nữa, trải một tấm ga giường tơ tằm màu đen lên trên giường lớn, sau đó thấp giọng hỏi gã đàn ông đang ngồi trên ghế.

- "Chu bộ trưởng, cô gái này thế nào?" người phụ nữ ái muội hỏi



- "Tốt lắm, mang về, dưỡng tốt rồi lại đưa đến đây." Chu bộ trưởng vừa lòng nói, đưa bàn tay phải lên, trên ngón tay vẫn còn dính máu tươi.

Nữ nhân thấy thế xoay người lấy chiếc khăn trên bàn, cúi người lau sạch cho hắn, sau đó hỏi: - "Anh trai của cô gái ấy...?"

- "Ngày mai đưa hắn đến đây, có thể sử dụng thì tìm một vị trí cho hắn." Chu bộ trưởng lãnh đạm nói, có thể đưa em gái ruột đến đây, cho thấy người này có dã tâm và độc ác, khiến hắn cảm thấy có chút tò mò

- "Vâng." Người phụ nữ diễm lệ lên tiếng trả lời.

Lúc người phụ nữ đó xuống lầu, hai gã đàn ông đang kéo Lâm Linh chờ đợi ở đây, người phụ nữ gật đầu ý bảo: - "Đưa về chỗ tôi. "

Hai người lại kéo Lâm Linh đi ra.

- "Vì. . . Cái gì?" Lâm Linh nỗ lực mở mắt trái bị sưng, vẻ mặt hoảng hốt nhìn người phụ nữ kia. Cô ả đau quá, cả người mỗi một tấc da dịt đều kêu gào đau đớn, vì sao? Cô ả muốn biết tại sao đột nhiên cô ả lại rơi vào hoàn cảnh bi thảm như vậy?

Người phụ nữ thở nhẹ ra một hơi, phất tay kêu hai người tiếp tục đem Lâm Linh đi ra, vì sao? Bởi vì hạ thân của Chu bộ trưởng từng bị súng bắn bị thương, đã không có cách gì làm việc được, chỉ có nhìn các cô gái bị lăng nhục kêu hét thảm thiết mới có thể thỏa mãn, các cô gái lọt vào tay hắn, chỉ có thể nói đau khổ tột cùng.

Chu bộ trưởng này gọi Chu Hiến Quân, nguyên là bộ trưởng khu vũ trang, là nơi lãnh đạo quân sự cao nhất của chính phủ, biên chế thuộc quân đội, chịu sự lãnh đạo của quân ủy cùng chính phủ, mà đa phần bộ vũ trang đều có kho vũ khí của riêng mình. Chức trách của Chu Hiến Quân chính là quản lý kho vũ khí. Lúc mạt thế tiến đến, các nơi đều hỗn loạn, Chu Hiến Quân cùng vài lãnh đạo chính phủ phản ứng nhanh chóng mang theo quân đội bảo lưu ở thành phố J thành lập khu an toàn Ở mạt thế, mọi người chỉ dùng thực lực để nói chuyện, quân đội của Chu Hiến Quân từ vũ trang đến lực lượng đều nhiều nhất, hơn nữa hắn có được vũ khí trang bị cường đại, rất nhanh trở thành người lãnh đạo cao nhất ở khu an toàn. Mắt khác, hai quan viên cao cấp của chính phủ chỉ đành lép vế trước hắn, vài người dần dần trở nên ngoài mặt và trong lòng không hợp, bắt đầu phân chia địa bàn theo ý mình ở khu an toàn, khiến cho khu an toàn trở nên hỗn loạn không thôi.

Chu Hiến Quân ở thời kỳ hòa bình vẫn là một người lãnh đạo bộ đội chính trực. Thình lình xảy ra bệnh độc zombie lại mở ra cánh cửa hắc ám sâu trong lòng hắn. Là đàn ông đều không có cách gì kháng cự dụ hoặc của quyền lực, vì thế hắn cự tuyệt lời đề nghị xác đem quân đội xác nhập của hai quan viên kia, nắm chặt trong tay quân đội cùng kho vũ khí, hưởng thụ cảm giác nắm quyền tất cả mọi thứ trong tay. Đầu năm mới, han81bi5 súng bắn bị thương, hạ thể đã phế, nhưng bản tính hắn bá đạo, thân thể lại cường tráng, không có cách gì phát tiết khiến cho hắn càng trở nên táo bạo. Bên cạnh, có người biết được hắn chỉ có nhìn thấy lúc cô gái bị cường bạo đến thê thảm hắn mới có chút kɧoáı ©ảʍ, nên đưa người đến lấy lòng hắn. Gần đây, hai người quan viên kia không ngừng nhận người mới gia nhập vào lực lượng của chính mình. Sau khi hắn biết vô cùng tức giận, Lâm Linh vừa vặn đυ.ng trúng họng súng của hắn, gần như bị hắn tra tấn gần chết.

Trong gian phòng khách một ngôi nhà khác, Lâm Viễn nắm cổ áo người phụ nữ đang ngồi trên sopha. - "Mạc Thu Diễm! Tại sao cô không nói cho tôi biết gã đó là tên biếи ŧɦái?!" gương mặt tuấn tú của hắn trở nên có chút vặn vẹo, đáy mắt thống khổ vạn phần.

- "Lúc cậu đưa em gái mình đến đó, không từng nghĩ qua chuyện này sao? Ngươi?" Người phụ nữ thản nhiên nhướng cao chân mày tinh xảo, buồn cười nhìn Lâm Viễn, cũng không phản kháng, mặc hắn túm chặt cổ áo sườn xám, lộ ra làn da trắng noãn.

- "Tôi..." Lâm Viễn không nói được gì, thống khổ thu hồi tay ôm lấy đầu mình.

Người phụ nữ gọi là Mạc Thu Diễm kéo lại cổ áo, thản nhiên nói: - "Ngày mai, bộ trưởng muốn gặp cậu, hiện tại ở bên cạnh hắn đều là những người thô lỗ, cậu biểu hiện cho tốt, chỉ sợ rất nhanh cậu có thể ở trong này hô phong hoán vũ."

Hai tay Lâm Viễn ôm lấy đầu thống khổ vạn phần, nghe vậy dừng một chút, chậm rãi buông tay xuống.

Bên trong phòng, Lâm Linh không một tiếng động nằm ở trên giường lớn, thần sắc dại ra, khóe mắt chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »