- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Trọng Sinh
- Mạt Thế Hắc Tử Và Lương Nhiên
- Chương 2: Lương Nhiên
Mạt Thế Hắc Tử Và Lương Nhiên
Chương 2: Lương Nhiên
Nhưng Hắc Tử không biết cuộc sống gần đây của Lương Nhiên vì một cú điện thoại cùng một bưu kiện mà biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Trong điện thoại là giọng nói vô cùng ngọt ngào của một cô gái, nhưng lại phun ra từng lời khiến cho Lương Nhiên cảm giác chính mình bỗng nhiên rơi xuống địa ngục.
Cô ta nói: tôi và chồng cô đã ở bên nhau từ lâu.
Cô ta nói: tôi vì chồng cô đã phá thai hai lần.
Cô ta nói: công việc của chồng cô xảy ra vấn đề, chỉ có tôi mới có thể giúp anh ấy, chỉ cần cô ly hôn với anh ấy.
Lương Nhiên nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng của con trai nhỏ, bước nhanh trở lại phòng ngủ, nhanh chóng trùm chăn quấn mình thành một cục, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, do điều hòa mở quá lớn sao? Cô lấy điều khiển từ xa, mặt trên hiện thị nhiệt độ phòng 28 độ, cô tiện tay ném sang một bên, lui đến đầu giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm cửa phòng. Thẩm Tiến đi công tác, ngày mai mới trở về, trở lại sẽ cầm tờ đơn ly hôn sao? Tại sao có thể như vậy? Là trò đùa dai của ai sao? Thẩm Tiến có thể nào làm ra chuỵên này? Năm đó hắn mất nhiều tâm tư trên người cô, thật vất vả mới theo đuổi được cô, cùng cô kết hôn rồi có một đứa con trai đáng yêu nhất trên thế giới. Cô vẫn nhớ rõ hình ảnh Thẩm Tiến ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, ôn nhu hôn cô nói với cô: "Nhiên Nhiên, chỉ có em làm cho anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới, anh cũng muốn cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này." Nhưng tất cả đều bị cú điện thoại kia đánh vỡ, còn có những ảnh chụp này, hình ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hai người đang ân ái, cùng nhau tắm rửa, ăn uống, không có lúc nào là không cùng dây dưa một chỗ, tựa như hai con rắn luôn quấn quýt bên nhau. Đây là một cô gái trẻ tuổi đỏm dáng, dáng người yêu mĩ, các tấm hình đều để lộ rõ hình ảnh Thẩm Tiến luôn thích một tay nắm ngực cô gái trẻ, một tay giữ chặt thắt lưng cô ta va chạm mạnh mẽ, cô ta một bên thân - ngâm một bên khóe mắt luôn cố ý vô tình khıêυ khí©h nhìn vào màn ảnh, giống nhau đang nói với cô: "Xem đi, điều cô cho là hạnh phúc kỳ thật không chịu nổi một kích."
Lương Nhiên che miệng chạy về phía buồng vệ sinh, cúi người vào bồn rửa nôn khan vài tiếng, cho dù cô có đang nôn thì tất cả những ảnh chụp kia vẫn không ngừng xuất hiện trước mắt cô. Cô ngẩng đầu, trong gương là một người phụ nữ tóc dài hỗn độn, mắt đυ.c đỏ ngầu, vẫn còn xinh đẹp. Cuộc sống an nhàn làm cho da mặt của cô vẫn trắng nõn tinh tế như cũ, trên mặt sạch sẽ không có một chút phấn son, ngũ quan vẫn tinh tế như cũ. Bởi vì không mới lạ nên Thẩm Tiến mới chán cơm thèm phở sao? Ánh mắt cô chuyển trên kệ, trong đó có hai chiếc cốc cắm hai bàn chải đánh răng tình nhân, đặt song song cùng một chỗ, mỗi chiếc đều có một tấm hình của hai người, đặt gần thành một đôi nhưng khi tách biệt liền chỉ có một nửa tâm. Hiện tại lòng của cô giống như bị xé ra, đau đớn khó có thể hô hấp, nhưng có đau hơn nữa cô cũng phải nhịn xuống, cô còn có con trai nhỏ, Tiểu Tiệp đáng yêu. Nhớ đến con trai nhỏ, cô như có động lực, cô ấn trước ngực, nhịn xuống đau đớn, hít một hơi thật sâu. Nếu những gì cô gái trẻ kia nói là thật, nếu những tấm hình kia là thật, mặc kệ Thẩm Tiến giải thích như thế nào, vậy ly hôn đi. Người khác dùng qua bàn chải đánh răng, bản thân còn phải cảm ơn rồi dùng lại sao? Suy nghĩ thôi đã thấy ghê tởm! Hiện tại cô vừa nghĩ đến Thẩm Tiến, trong lòng cô cảm thấy đau đớn khó nhịn, chồng phản bội, tiểu tam đúng lý hợp tình tìm tới cửa. Chuyện cô cho rằng vĩnh viễn không có khả năng phát sinh ở trên người cô cùng Thẩm Tiến, nhưng giờ chuyện đều đã xảy ra, nhục nhã kiểu này, thương tâm kiểu này, sao cô còn có thể cùng Thẩm Tiến đêm đêm ngủ chung trên một chiếc giường?
Cô có thể cái gì cũng không cần, chỉ cần con trai nhỏ của cô.
Sau khi suy nghĩ kỹ tất cả mọi chuyện, cô bình tĩnh trở lại, tắm rửa sạch sẽ. Nhưng ngoài ý muốn, sau khi cô vừa tắm xong, dưới chân đột nhiên trượt một cái khiến cô lảo đảo ngả nhào, cô chỉ tới kịp bắt lấy một góc khăn tắm trên giá. "Rầm!" Một tiếng rầm, các chai lọ dầu gội, sữa tắm... đặt trên kệ đều rớt xuống, cô có thể cảm giác được một dòng màu ấm áp từ trên đầu chảy xuống khoé mắt, đầu đau đớn rồi dần dần biến thành màu đen, cô há miệng, chưa kịp kêu lên một tiếng đã hôn mê bất tỉnh.
Hắc Tử ở văn phòng kiểm tra sổ ghi chép giao ban, lúc này chỉ cảm thấy tim chợt đập nhanh. Tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn bắt máy, vừa nghe nội dung cú điện thoại, hắn liền bật dậy rống lớn với Cường Tử đang thu thập đồ đạc chuẩn bị giao ban: -"Cường Tử đi theo anh!"
Cường Tử bị tiếng quát này làm giật bắn người khiến mấy thứ đang cầm văng loạn khắp đất, sau đó hắn không kịp thu dọn liền tức giận như lửa cháy đến mông vội vàng chạy theo lão đại ra ngoài. Ngại thang máy quá chậm, lão đại trực tiếp đẩy cửa cầu thang bộ, chạy lên trên tầng trên, Cường Tử không biết xảy ra chuyện gì nhưng thấy bộ dáng của lão đại cũng khiến hắn bất an. Nhưng lão đại, anh cũng không cần nhanh như vậy a, hai bước một tầng, quả thực giống như bay!
Lúc hắn đuổi đến nơi, chỉ thấy được lão đại ôm một người phụ nữ bọc một áp choàng tắm có chút xốc xếch, trên mặt lại dính đầy máu từ bên trong đi ra. Đi theo bên cạnh là có người phụ nữ nước mắt lưng tròng dùng khăn mặt ấn lên đầu người đó, là người giúp việc ở nhà Lương Nhiên gọi là gì nhỉ... à vυ" Ngụy. Trong lòng Cường Tử hoảng sợ! Hắn nhanh chóng chạy nhanh đến, đuổi kịp lão đại, nhận khăn mặt trong tay vυ" Ngụy tiếp tục đè lại miệng vết thương, vυ" Ngụy lau nước mắt đứng ở cạnh cửa sốt ruột dặn dò: "Làm phiền hai người nhanh chóng đưa bà chủ đến bệnh viện! Tôi đã gọi xe cứu thương rồi! Bây giờ điện thoại của ông chủ không liên lạc được! Tôi không biết liên lạc với người khác như thế nào, còn phải ở nhà trông đứa nhỏ, làm phiền hai người!"
Cường Tử ân ân hai tiếng đi theo vọt vào thang máy, Cường Tử nhìn lão đại nhà mình tay đang phát run cùng khăn mặt đang bị máu tươi chậm rãi thấm vào, nội tâm giống như lửa đốt. Hắn cúi đầu không dám nhìn sắc mặt lão đại, may mắn nhà Lương Nhiên ở tầng không cao. Thang máy rất nhanh đã đến, bên ngoài đã nghe được âm thanh bén nhọn của xe cứu thương, Cường Tử nhẹ nhàng thở ra, xem hình dáng Lương Nhiên chắc là lúc vừa tắm xong trượt ngã sấp xuống, tóc của cô vẫn còn ướt. Nhanh như thế đã gọi xe cứu thương, còn gọi điện thoại đến phòng an ninh của bọn hắn, thậm chí còn giúp Lương Nhiên khoác nhanh áo choàng tắm tránh khỏi tình cảnh quang loã. Thật ra Vυ" Ngụy mẫu phản ứng rất nhanh lẹ, Cường Tử nhìn lão đại mình vẫn gắt gao ôm người trong ngực, gương mặt tựa vào nơi đó bị tóc che mất một nửa, chỉ lộ chiếc cằm khéo léo, chiếc áo choàng tắm che trên thân thể mảnh khảnh, đôi chân rất dài thoáng chút lộ ra làn da trắng như ngọc, khiến cho người ta hoa mắt. Cường Tử rất nhanh thu hồi tầm mắt, trong lòng mặc niệm a di đà phật không thể nhìn không thể nhìn!
Sau một trận rối loạn, rốt cuộc hai người họ đã đem Lương Nhiên dàn xếp rất tốt, bác sĩ nói đầu của cô va chạm vừa vặn đυ.ng vào huyệt thái dương, vị trí có vẻ nguy hiểm, não bộ bị chấn động cho nên hôn mê bất tỉnh, mất máu cũng không đến nỗi nghiêm trọng. Cường Tử chạy ngược chạy xuôi khắp bệnh viện, thật vất vả làm xong thủ tục nhập viện rồi còn đơn thuốc này kia, mệt mỏi chết khϊếp, không có biện pháp, lão đại anh minh thần võ bình thường hiện giờ giống như tên ngốc, ngồi ở chiếc ghế bên giường hốc mắt hồng hồng nhìn người đến ngẩn người. Quần áo trên thân đã bị cởi hai khuy ở cổ áo, cổ tay áo cuốn tới tay khuỷu tay, trong suy sút lại đẹp trai, bộ dáng thâm tình a, chỉ nhìn hai gò má y tá đang từng chút từng chút đỏ lên là biết, chỉ có thể luyến tiếc mà thôi.
Haiz! Trong lòng Cường Tử thở dài, đây gọi là gì a! Ánh mắt lão đại nhìn Lương Nhiên cũng quá trực tiếp rồi, mặc cho ai đều có thể nhìn ra vấn đề. Bây giờ Lương Nhiên còn là vợ của người khác sao! Này sao có thể xử lý a! Nếu không, tìm dì Bình thương lượng một chút? Suy nghĩ biện pháp chia rẽ vợ chồng người ta?! Để cho lão đại nhà mình thượng vị? (Uy! Cường Tử , anh sẽ bị sét đánh đi!!!)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lương Nhiên sắp trọng sinh.
- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Trọng Sinh
- Mạt Thế Hắc Tử Và Lương Nhiên
- Chương 2: Lương Nhiên