Chương 13: Tưởng Lâm Lâm

Bởi vì cô biết rằng ký sinh trùng có thể ngụy trang.

Nhiều người chọn cách mở cửa cho người lạ vào phòng. Những người xông vào đều là những người sống sót. Trộn lẫn trong đám đông còn có cả những con quái vật ký sinh chết người. Tiếng cười và tiếng gầm rú kỳ lạ pha tạp với tiếng la hét vì bị tấn công vọng từ ở hành lang và một số căn phòng...

Khách sạn biến thành địa ngục trần gian ngay lập tức.

Lâm Lộc Khê ánh mắt hoảng loạn, nắm chặt Đại Khảm Đao , lòng bàn tay thấm mồ hôi, thẳng đến ngoài cửa truyền đến âm thanh đe dọa uy h·iếp ——

"Đừng đến đây! Chúng tôi sẽ gọi cảnh sát!"

" Khuyên mấy người nên cẩn thận, dao kiếm không có mắt đâu."

Lâm Lộc Khê muốn nhìn một chút tình huống ngoài cửa, ngừng thở, từng bước một dịch tới gần cửa. Xuyên qua mắt mèo, có thể nhìn thấy vài người trẻ tuổi trong tay cầm côn bổng, dao phay, các loại v·ũ kh·í hướng về phía đối diện kêu, vừa lúc này đãng tan rã trong không vui. Còn có... Tưởng Lâm Lâm, ả trốn sau đám người, ánh mắt hoảng loạn nhìn bốn phía, người bên cạnh không ngừng thúc giục.

"Cậu có chắc cô ấy ở tầng 8 không?"

“ Chắc chắn! Tớ đã nhìn thấy thẻ chìa khóa của cô ta, trên đó ghi 880.”

Tưởng Lâm Lâm ngữ khí rất khẳng định, chắc chắn Lâm Lộc Khê biết trước chuyện đó, nếu không sao có trùng hợp tích trữ vật tư ngay trước tai hoạ chứ ?

Nếu cô đã ích kỉ không muốn chia sẻ, vậy đừng trách tôi không khách khí.

Nhưng trước khi họ kịp gõ cửa, những xúc tu của lũ quái vật ký sinh đã đột ngột xuất hiện quấn quanh cơ thể của hai người đằng trước, tiếp theo là người thứ ba, thứ tư...

Từ góc nhìn của Lâm Lộc Khê, có thể nhìn thấy rất nhiều xúc tu quấn quanh người, tay, cổ thanh niên trẻ, kéo anh ta về phía điểm mù...

"Đừng gϊếŧ tôi! Không! Không! Cứu tôi với-"

Tưởng Lâm Lâm ở ngoài cửa hét lên như điên, Lâm Lộc Khê vội vàng lùi lại, nghe cửa truyền đến tê tâm liệt phế tiếng kêu thảm thiết, sợ tới mức chân đều mềm, bên ngoài nơi xa hơn, cách vách đường phố cùng quảng trường đều có người vội vàng thoát thân, trong tầm mắt, đều là địa ngục nhân gian.

Sợ hãi, vô lực.

Lâm Lộc Khê lưng đổ mồ hôi đầm đìa, quần áo bị mồ hôi thấm ướt sũng, toàn thân run rẩy không ngừng, giống như người vừa mới được vớt khỏi nước băng.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bầu trời đã hoàn toàn tối sầm, bên ngoài im lặng.

Lúc này cô mới nằm liệt hít thở nghỉ ngơi trong chốc lát, lấy lại tinh thần, phát hiện mình vẫn còn điện thoại di động.

Cô có thể thừa dịp kiểm tra các thông tin liên quan trước khi mạng bị ngắt. Nếu tìm được ngọn nguồn kí sinh càng sớm càng tốt, vậy cô có thể ẩn náu và sống yên bình đến hết thời hạn.

Lấy ra di động, phát hiện có một lời mời kết bạn mới.