Lâm Lộc Khê quay người chạy về phía khách sạn. Đường phố đầy tiếng la hét và khóc lóc, nỗi sợ hãi kinh hoàng, mùi máu tươi quanh quẩn trên chóp mũi, loạn thành một nùi.
Cô thuận tay nhặt một chiếc xe đạp trên đường đi.
"Lâm Lộc Khê! Có phải cậu biết lái xe đạp không? Mau đạp đi! Đạp mau lên !"
Một nữ sinh từ sườn bên chạy tới, đặt mông ngồi ở ghế sau xe, không ngừng thúc giục Lâm Lộc Khê lái xe nhanh lên.
Lâm Lộc Khê thấy sắp đến khách sạn, cô liếc nhìn Tưởng Lâm Lâm, người bạn này sợ hãi, môi tái nhợt, là bạn học đại học của cô, hai người cũng không quen nhau lắm. Cô cũng không muốn đưa cô ta về khách sạn.
“Nếu cậu nghĩ tôi đạp xe quá chậm, xin hãy xuống đi bộ bộ dùm."
“Đừng, chúng ta đi cùng nhau! Có gì chúng ta dễ chăm sóc lẫn nhau.” Tưởng Lâm Lâm nhưng không ngốc, vừa rồi dạo siêu thị, cô ta đã nhìn thấy Lâm Lộc Khê mua rất nhiều đồ ăn, trước mắt tình huống này, cô ta khẳng định là không dám đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Dù sao Lâm Lộc Khê có ăn, mình chỉ cần đi theo cô ấy liền không lo đói bụng.
“Tôi thích ở một mình.” Lâm Lộc Khê lạnh lùng nói, không cho đối phương cơ hội phản ứng, cô kéo người xuống xe, lên xe định rời đi.
Loại người ích kỷ này, Lâm Lộc Khê cũng không muốn cùng đối phương xã giao gắn kết quan hệ gì đó.
Tưởng Lâm Lâm nơi dễ từ bỏ như vậy?
Cô tai vài bước chạy vội đuổi theo Lâm Lộc Khê, dùng ngữ khí đương nhiên nói: “ Tôi đã thấy cậu mua rất nhiều đồ ăn, dù sao một mình cậu cũng ăn không hết, cùng lắm thì tôi trả cậu tiền được chưa? Huống hồ mọi người đều là đồng học, cậu không cần thiết nhỏ mọn như vậy đi?”
“ Tôi với cậu thân lắm sao?”
Đối với Tưởng Lâm Lâm lì lợm la liếʍ, Lâm Lộc Khê hiển nhiên không có kiên nhẫn, thanh âm lạnh lùng cực điểm, ném ra cánh tay đối phương đang ý đồ kéo mình.
Hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Lộc Khê sẽ ích kỷ vô tình tới vậy, Tưởng Lâm Lâm ngữ khí cũng không tốt lê " Tôi khinh, cậu cho rằng cậu là ai, có chút đồ ăn thì ghê gớm lắm sao? Kẻ ích kỷ như cậu, xứng đáng không có bạn bè!”
Lâm Lộc Khê phớt lờ cô ta, đạp xe một cách thô bạo. Loại người này dù giúp đỡ cũng sẽ đâm sau lưng thôi.
Cuộc sống và cái chết của cô không liên quan gì đến ả ta cả.
Lâm Lộc Khe đạp xe một đoạn cuối cùng cũng tới được tầng dưới của khách sạn.
Lúc này, có rất nhiều người đang lao lên lầu về khách sạn, cô hòa vào đám đông rồi lao lên cầu thang thoát hiểm nhanh nhất có thể, đóng cửa và khóa lại.
Loại này thời điểm, tuyệt đối không thể ngồi thang máy, ai biết trong đám người đó có quái vật ký sinh giả dạng không?!