Chương 54: Ta muốn tìm nhi tử của ta

"Nhưng ta muốn biết nhi tử của ta còn sống hay đã chết!" Hồ Trinh che lại vết mổ trêи bụng, xô đẩy Trần Kiều ra, thấy Trần Kiều thập phần kiên trì không mở cửa cho An Nhiên, Hồ Trinh kêu lên: "Còn có ngươi, ngươi không quan tâm nhi tử của ngươi thì thôi, ta muốn đi tìm nhi tử của ta!"

Hai người này khắc khẩu bên trong cánh cửa thuận lợi hấp dẫn sự chú ý của tang thi, An Nhiên ở phía sau gϊếŧ quả thực khá sảng, thời điểm An Nhiên sắp đem đám tang thi trong tầng này giải quyết hết, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, tựa hồ Hồ Trinh chiến thắng Trần Kiều, Hồ Trinh nhìn lăng lăng, giống như bị dọa choáng váng, nhìn một con tang thi đang ở ngay ngoài cửa.

Nàng ta còn không kịp thét chói tai cùng với làm ra bất luận phản ứng nào thì cái ót của tang thi bị An Nhiên đâm một kéo, một bàn tay trắng nõn đem đầu của con tang thi trước mặt Hồ Trinh đẩy ra, con tang thi mềm oặt ngã xuống mặt đất chết không nhắm mắt, lộ ra khuôn mặt đen sì vấy đầy máu đen của An Nhiên.

"A!!!" Trần Kiều nhào tới, đẩy ra Hồ Trinh, làm Hồ Trinh ngã trêи mặt đất, nàng ta nhanh nhẹn làm động tác đóng cửa phòng lại, khóa lại, đứng trong phòng hét lớn: "An Nhiên, ngươi là đồ biếи ŧɦái, ngươi lại gϊếŧ người rồi, ngươi quả thực là đồ biếи ŧɦái, ngươi có phải muốn đi vào trong phòng gϊếŧ chúng ta có phải hay không?! Ta mới không làm theo ý ngươi."

An Nhiên ở ngoài cửa, biểu tình trêи mặt thật ra cũng có chút dữ tợn, ai có thể vừa động thủ cắt hết toàn bộ đầu của đám tang thi tại hai tầng lầu sau lại gặp phải hai cái nhân vật như này còn có thể lộ ra nụ cười tắm mình trong gió xuân thì xin mời đứng ra nói chuyện!

An Nhiên quay lưng lại nhìn đám thi thể của tang thi đầy đất cũng không có bất luận lời giải thích nào, trầm mặc không lên tiếng bắt đầu nhặt kim cương dưới đất lên, đột nhiên nàng lĩnh ngộ ra một chân lý, chính là ở rất nhiều thời điểm, ngươi gặp gỡ một người, nhận tri không giống nhau, có khả năng cảnh giới cũng không giống nhau, nàng và Trần Kiều là loại người này, căn bản hai người không phải sống trong cùng trong một cảnh giới.



Nàng đang nỗ lực tiếp nhận cái tận thế này giống như một thế giới hoàn toàn mới, mà Trần Kiều cùng Hồ Trinh, còn trốn trong một gian phòng bệnh nho nhỏ như vậy, vì một điểm tâm tư nhỏ như vậy mà lục đυ.c với nhau, người không cùng đường giải thích nhiều cũng quá uổng phí, thật sự là không có gì để nói.

Trong phòng bệnh, Trần Kiều còn đang chửi ầm lên cùng với tuyên dương An Nhiên tàn nhẫn cùng độc ác như thế nào, Hồ Trinh cũng không còn cãi lại, chỉ có anh anh tiếng khóc vang lên, An Nhiên thu thập xong toàn bộ kim cương trêи mặt đất, mang theo chiếc kéo đã có chút cùn, lắc lư trở về tầng 5, đi xem Oa Oa và tiểu bảo.

Hoa trong chậu vẫn nở đến kiều diễm như cũ, cũng giống cây quả bơ kia không có biến hóa gì, thực vật sinh trưởng tự nhiên là tương đối thong thả, An Nhiên không dùng dị năng giục sinh chúng nó, chúng nó cũng chỉ có thể theo quy luật tự nhiên mà sinh trưởng.

Chỉ là trêи cánh hoa có dính một chút sương sớm, cây hồng phấn tuyết sơn cùng với cát cánh có chút nghiêng hướng vào Oa Oa đang nằm, giống như cảm ứng được tâm thái của An Nhiên, tư thế như muốn bảo hộ Oa Oa.

An Nhiên hiểu ý cười lên, ôm Oa Oa đã tỉnh phun ra đầu núm иɦũ ɦσα cao su, nhưng lại không khóc, đang rầm rì không biết nói cái gì, An Nhiên cho Oa Oa bυ" sữa sau đó tìm một bình sữa mới tinh chưa bóc tem đổ một ít nước khoáng vào cho Oa Oa uống.

An Nhiên góp nhặt được khoảng 3 thùng nước khoáng to, lúc gϊếŧ tang thi ở lầu 4 sợ có tình huống đột phát, nàng đem toàn bộ vật tư thu thập được chuyển dời hết lên văn phòng bác sĩ tầng năm.