"Mẹ, mẹ có còn ở đây không?" Cô vội vàng lên tiếng, cắt ngang hiện trường livestream ở đầu dây bên kia.
"Ôi chao, quên mất, con gái cưng của em còn ở đây, đều do anh."
Vương Bảo Châu hờn dỗi vỗ Triệu Dục Lương, có chút ngượng ngùng.
"Alo, Tiểu Ngọc, mẹ đây, mẹ đây, con nói đi."
“Vừa rồi con hỏi mẹ, mẹ có thấy tin nhắn mợ cả gửi trong nhóm không? Hỏi nhiều lần như vậy, sao bên mẹ lại không tiếng gì vậy?"
Vương Hinh Ngọc làm bộ như vừa rồi điện thoại gặp sự cố, không nghe thấy gì, đỡ cho tất cả mọi người đều xấu hổ.
"À, có thể là do tín hiệu không tốt."
Vương Bảo Châu nghe được lời con gái cưng nói, quả thật thở phào nhẹ nhõm, bà vẫn muốn giữ cái mặt già này.
"Tin tức sao, để mẹ xem một chút."
Vương Bảo Châu lật xem tin nhắn một chút.
"Thấy rồi, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
“Không biết là chuyện gì xảy ra, dù sao mẹ cứ làm theo là được rồi, hiện tại nhanh chóng về nhà, ngàn vạn lần đừng để dính mưa, biết không? Một giọt cũng không được."
Vương Hinh Ngọc nhiều lần nhấn mạnh không được dính mưa, hy vọng bà có thể nghe vào tai.
"Được rồi, mẹ biết rồi." Vương Bảo Châu thấy con gái cưng coi trọng như vậy, thế nhưng thật sự nghe vào.
"Ừm, vậy con cúp máy đây, tạm biệt."
"Được, tạm biệt."
"Có nghe chưa, con gái cưng bảo chúng ta nhanh chóng về nhà, để cho Tiểu Tống lái nhanh một chút..."
"Được rồi, em đừng nóng vội mà, buổi chiều khẳng định có thể về nhà..."
Vương Hinh Ngọc yên lặng cúp điện thoại, thông qua cuộc điện thoại này, ấn tượng của cô đối với mẹ và dượng càng thêm rõ ràng sâu sắc hơn một chút.
Nghe hai người nói chuyện liền biết, hiện tại mẹ cô rất hạnh phúc. Thật tốt...
Vương Hinh Ngọc đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài, đã sắp trưa, bên ngoài vẫn như cũ sương mù dày đặc, thủy chung không nhìn thấy mặt trời, tầng mây tựa hồ đã hạ thấp hơn một chút...
Thảm họa này bắt đầu với mưa lớn, suốt một đêm, quét sạch trái đất, không ai may mắn thoát khỏi.
Trong mưa lớn mang theo virus không biết tên, bị nó dính vào, sẽ thông qua lỗ chân lông ăn mòn lục phủ ngũ tạng của bạn, bất kể là con người, hay là động thực vật, không phải bị lây nhiễm khiến tử vong thì chính là bị lây nhiễm dẫn đến biến dị, không ai may mắn thoát khỏi. Đây là nguồn lây nhiễm thế hệ đầu tiên.
Người bị virus lây nhiễm sẽ xuất hiện hiện tượng sốt và nôn mửa, sau đó, cơ thể bắt đầu thối rữa từ trong ra ngoài, tối đa một ngày sẽ chết.
Mà chất nôn và thi thể của người chết đều mang theo virus, người bình thường không cẩn thận đυ.ng phải cũng sẽ phải đối mặt với lây nhiễm.
Lúc đầu mọi người không có chuẩn bị, số người bị nhiễm bệnh cực kỳ nhiều, số người chết cũng nhiều đến đáng sợ, mười không còn được ba.
Chờ đến khi mọi người biết được quy luật trong này, biết được biện pháp phòng ngừa, tin tức được chính phủ chính thức công bố rộng rãi thì đã qua mấy ngày.
Tại thời điểm đó, sinh tồn của con người đã trở nên vô cùng khó khăn.
Bởi vì họ không chỉ phải ngăn ngừa lây nhiễm, mà còn phải đối phó với động thực vật biến dị.
Sau khi động thực vật biến dị cũng mang theo virus, trở nên hung tàn dị thường, người bình thường bị chúng nó thương tổn cũng sẽ bị nhiễm virus, không phải tử vong thì biến dị, không có lựa chọn nào khác.
Đến cuối cùng, người thường biến thành chim sợ cành cong, trốn ở nhà chết đói cũng không ít.
Họ không có can đảm để đi ra ngoài chiến đấu.
Vương Hinh Ngọc ở trên máy tính biên soạn một bài viết ngắn về cách phòng ngừa virus thời mạt thế nhưng lại chậm chạp không gửi đi.
Cô sợ gặp phải rắc rối.
"Ầm ầm…ầm ầm..."
Theo tiếng sấm bên ngoài phòng, cuồng phong tàn phá bừa bãi, mưa giông sấm chớp, cô biết, mạt thế đã đến.
Ngón tay nhẹ nhàng ấn, bài viết được gửi ra ngoài, chỉ là không biết sẽ có bao nhiêu người nhìn thấy...