Chương 9: Sao lá gan lại tự dưng trở nên lớn hơn rồi

"Không cần cảm ơn, anh là anh trai của em mà, có thứ tốt, em nhất định sẽ nghĩ đến anh." Vương Hinh Ngọc nhiệt tình đáp lại, hiện giờ tâm tình của cô đặc biệt tốt, không ngờ vị anh trai này lại dễ nói chuyện như vậy, lúc trước còn tưởng rằng hắn rất lạnh lùng...

"Wow...Thịt viên này cũng ngon quá, không biết là làm từ cái gì nhỉ, anh, em gắp cho anh một viên..."

Vương Hinh Ngọc trong miệng còn đang tinh tế nhai, đã một lần nữa đứng lên, cầm đũa gắp cho hắn.

Đáng tiếc, thịt viên này tựa hồ như muốn đối nghịch với cô, gắp mấy lần đều trượt xuống, tức giận đến mức đôi mắt trợn to của Vương Hinh Ngọc đều muốn phun lửa, âm thầm nói thầm: Thịt viên thối, sao lại không ngoan như vậy, tất cả đều không nghe lời cô.

Tức giận, động tác trên tay cũng bắt đầu trở nên thô lỗ, trực tiếp dùng một chiếc đũa cắm vào trong thịt viên, cuối cùng cũng xử lý được thịt viên.

Thở phào nhẹ nhõm, cô nở nụ cười thật lớn nói: "Thịt viên thật ngon, đến đây..."

Trong lúc nói chuyện, cô đã giơ thịt viên lên đưa tới trước cái chén trước mặt Triệu Hi Huân, dùng một chiếc đũa khác đẩy thịt viên ra khỏi đũa.

Theo thịt viên rời khỏi đũa, trong nháy mắt lăn vào trong chén, một dòng nước sốt màu trắng không rõ từ trong thịt viên phun ra...

"Ai nha, thật... thật xin lỗi, anh trai, anh, em không phải cố ý, để em lau cho anh một chút..."

Vương Hinh Ngọc nhìn nước sốt màu trắng đậm đặc bắn tung tóe trên kính mắt Triệu Hi Huân, có chút bối rối, lại bất giác có chút buồn cười, vẻ áy náy trên mặt có nhìn như thế nào cũng cảm thấy có chút không chân thành như cô thể hiện.

Triệu Hi Huân một tay ngăn cản bàn tay nhỏ bé đang nắm khăn tay vươn tới của cô, huyệt thái dương không khỏi đột nhiên nhảy lên hai cái, nếu như hắn không nhìn lầm, cái khăn kia là vừa rồi cô mới lau qua miệng, phía trên còn in rõ nước sốt màu nâu.

"Không cần..."

Anh vừa rũ mi mắt tháo kính của mình xuống, vừa đứng lên nói.

"Anh no rồi, em chậm rãi ăn đi.”

Nói xong, cũng không để ý tới cô nữa, tự mình rời khỏi vị trí.

Vương Hinh Ngọc nhìn bóng lưng hắn rời đi có chút hối hận, vừa rồi cô không nên nhịn không được mà cười vui sướиɠ khi người gặp họa, nhéo nhéo khăn tay trong tay, cảm giác có chút trơn nhẵn, đưa mắt nhìn lại, hậu tri hậu giác phát hiện là khăn tay này mình vừa dùng để lau miệng, biểu tình trên mặt lại càng thêm ảo não.

Triệu Hi Huân cầm kính thong dong đi lên lầu, lúc đi ngang qua thùng rác, tiện tay ném cặp kính vàng trị giá hơn mười ngàn tệ vào trong thùng rác.

Vương Hinh Ngọc có chút cô đơn ngồi xuống, nhìn trên bàn còn có một nửa thức ăn còn chưa động qua, giơ đũa lên, hóa bi phẫn thành thèm ăn, tiếp tục mở miệng, về phần chuyện ôm đùi anh trai, lần sau lại cố gắng đi...

Quả nhiên, không có việc gì mà một bữa ăn ngon không thể chữa khỏi, chỉ chốc lát sau, Vương Hinh Ngọc đã quên sạch chuyện xấu hổ vừa rồi, một lòng nhào vào mỹ thực.

Ăn no uống no, liên tục ợ hai cái, Vương Hinh Ngọc vuốt ve phần bụng đã có chút tròn lên của mình định lên lầu về phòng nghỉ ngơi.

Đi ngang qua phòng khách, thấy hoa quả trên bàn trà quá tươi ngon, tiện tay cầm một quả táo, gặm lên. Một ngụm đi xuống, rộp… thanh thúy, thơm ngọt ngon miệng, quá ngon đi...

Vương Hinh Ngọc suy nghĩ một chút, xoay người lại cầm thêm một quả, đi lên lầu.

Đi tới hành lang tầng hai, cô dừng bước, rối rắm trong chốc lát, không trực tiếp trở về phòng mình mà lấy hết dũng khí chuyển sang phòng bên kia.

Cộc cộc…

Cửa phòng mở ra, Triệu Hi Huân đã tắm rửa thay quần áo mặc ở nhà, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô em gái có chút câu nệ trước mặt.

"Có việc gì?"

Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua, cô gõ cửa phòng anh. Ái chà chà, sao lá gan lại tự dưng trở nên lớn hơn rồi?

"Hì hì, mời anh…ăn táo." Vương Hinh Ngọc có chút vội vàng nhét quả táo vào tay hắn, sau đó, xoay người bỏ chạy…