Chương 7: Chút quật cường cuối cùng

Đang suy nghĩ phải làm sao để không mất mặt mà vẫn giải quyết được khốn cảnh trước mắt. Đột nhiên nghe được tiếng trời từ thím Lý.

"Cô Ngọc, sao lại té ngã rồi? Nào nào, để tôi giúp cô."

“Thím Lý, tôi vấp chân..." Vương Hinh Ngọc vội vàng phối hợp với động tác của thím Lý đứng dậy, ngồi trên sô pha bên cạnh.

"Cám ơn..."

"Cẩn thận một chút."

Thím Lý một lần nữa nghe được cô nói lời cảm ơn, đã không còn kinh ngạc như buổi trưa, đáy lòng còn sinh ra một chút vui vẻ, âm thầm hy vọng cô Ngọc có thể vĩnh viễn hiểu chuyện hữu lễ như vậy.

Bà làm bảo mẫu, lấy tiền làm việc, nhưng mọi người đều có tình cảm, chăm sóc gia đình này là công việc của bà, nhưng bà vẫn hy vọng công việc của mình có thể được tôn trọng xứng đáng.

Lúc trước Vương Hinh Ngọc làm người soi mói, cao ngạo khó hầu hạ, có khi làm việc khiến cho cô không hài lòng, tuy rằng không đến mức chửi bới bọn họ, nhưng cũng một phen ghét bỏ, một trận răn dạy cũng là không thể tránh khỏi.

Bà cẩn thận đỡ Vương Hinh Ngọc ngồi xuống, nghe cô nói chân bị va đập thì không ngừng nói.

"Vậy cô ngồi xuống đi, tôi đi gọi điện thoại gọi bác sĩ Lương tới đây một chuyến."

Bác sĩ Lương là bác sĩ gia đình của Triệu gia, Vương Hinh Ngọc biết tình huống của mình, vội vàng xua tay nói.

"Không cần, tôi không sao, chỉ là va đập một chút, không cần phiền bác sĩ Lương."

Cô không muốn rối rắm trong việc này nữa, sờ sờ bụng, nói sang chuyện khác.

"Bữa tối đã có chưa? Tôi hơi đói."

“A, được rồi, tôi lập tức đi chuẩn bị mở tiệc." Thím Lý thấy trên mặt cô không có biểu tình khó chịu, hơn nữa mình đã hoàn thành nghĩa vụ, cũng không suy nghĩ thêm gì, vội vàng đi làm công việc của mình.

"Được, đi đi." Vương Hinh Ngọc tận hết khả năng bắt chước giọng điệu của nguyên thân để nói chuyện, nhưng dường như hiệu quả cũng không lớn.

Chẳng qua, nơi này cũng không có ai để ý đến sự thay đổi của cô, hoặc là có nghi hoặc, cũng không muốn đi tìm hiểu.

Chính Vương Hinh Ngọc cũng biết, trường kỳ bắt chước người khác căn bản là chuyện không thể, nếu đã bởi vì nguyên nhân không rõ đi tới nơi này, cô vẫn phải cố gắng sống, sống ra chính mình. Đây là chút quật cường cuối cùng của một công dân nhỏ kỳ cựu như cô,.

Cho nên, cô cũng không có quá mức cẩn thận che dấu chính mình, qua hai ngày nữa toàn bộ thế giới đều sẽ sụp đổ, vì sinh tồn, người có tính cách đại biến sẽ nhiều vô số kể. Đến lúc đó, sự thay đổi của cô cũng có thể có chút cớ, không đến mức đột ngột như vậy đi.

Thím Lý gọi hai bảo mẫu nhỏ khác, cùng nhau vào bếp bưng thức ăn, bà ấy nói mở tiệc, một chút cũng không sai.

Các món ăn cao cấp được đầu bếp hàng đầu chế biến tỉ mỉ, hương sắc vị đầy đủ, một bàn bày đầy các loại thức ăn.

Đây chính là cuộc sống xa hoa của nhà giàu, là thứ mà một bình dân tầng thấp như cô cả đời đều không thể đạt tới.

Bây giờ, gần ngay trước mắt!

Nhưng cuộc sống như vậy, nhưng lại chỉ có thể hưởng thụ vẻn vẹn hai ngày...

Cô có chút khóc không ra nước mắt.

Rõ ràng xông vào nhà giàu nhưng lại phải đối mặt với mạt thế, ông trời thật sự quá biết bắt nạt người khác mà.

Vương Hinh Ngọc nuốt nước miếng, hôm nay cô bận rộn cả buổi chiều, đã sớm đói đến ngực dán vào sau lưng, hơn nữa nhìn mỹ vị trân quý trước mắt, có thể không thèm ăn được sao.

"Anh trai, đến lúc ăn tối rồi, mau tới đây nha..."

Ý cười dịu dàng nhìn người đàn ông vẫn ngồi trên sô pha không nhúc nhích, có chút lo lắng thúc giục.

Nội tâm nhịn không được âm thầm chửi bới: Tên này thật sự là một chút nhãn lực cũng không có, ăn cơm còn phải ba thúc bốn mời, chờ qua hai ngày mạt thế đến, có muốn ăn cũng ăn không đủ no, để xem hắn còn vân đạm phong khinh như thế nào.

Triệu Hi Huân buông tờ báo xuống, đứng dậy đi tới một vị trí bên phía tay trái bàn ăn ngồi xuống, Vương Hinh Ngọc lập tức đi về phía bên kia, chọn một vị trí đã bày xong bát đũa ngồi xuống.