Chương 39: Người đầu tiên qua đời

Khi Vương Thành Vinh nhận được điện thoại của Vương Thành Quân, biết được vỡ của lão Tứ, Quốc Khánh, vậy mà lại bị chuột biến dị cắn, tâm tình liền trở nên nặng nề, lập tức liên lạc với Vương Quốc Khánh đang làm việc ở bệnh viện, cùng nhau ở cửa lớn chờ đợi...

Vương Quốc Khánh sắc mặt đen sạm, mày rậm mắt to nhíu chặt không buông, một tia uất ức ở sâu trong mắt trằn trọc mãi không tan.

Vương Thành Quân một đường đua xe, rất nhanh đã đến bệnh viện.

Xe vừa dừng lại, Vương Quốc Khánh liền mở ghế sau kiểm tra, sau khi nhìn thấy tình huống của vợ mình, Lý Hồng Mai, trong mắt hiện lên không đành lòng cùng bi thương.

Hôm nay anh đã gặp qua không ít bệnh nhân ở trong tình trạng này trong bệnh viện, đều không thể chữa khỏi rồi chết.

Vương Bảo Châu ôm Vương Hạo đang muốn xuống xe, đi theo vào bệnh viện.

Nhưng còn chưa có hành động đã bị Vương Quốc Khánh ngăn lại.

"Cô nhỏ, phiền cô trước giúp cháu chăm sóc Hạo Hạo một chút."

Lại nói với Vương Thành Quân đã xuống xe.

"Ba, ba mang theo cô nhỏ cùng Hạo Hạo nhanh chóng trở về đi, trong bệnh viện rất loạn, mọi người cũng không cần đi vào."

“Đúng, lão Ba, mau trở về đi, không cần ở bên ngoài chờ lâu."

Vương Thành Vinh cũng phụ họa gật đầu, biểu tình thận trọng. Cả ngày hôm nay ông thật sự là lao tâm lao lực quá độ, buồn sầu lo lắng.

"Cha, con muốn mẹ... Hạo Hạo không đi..."

Vương Thành Quân còn chưa trả lời, Vương Hạo ở một bên đã lên tiếng trước.

Vương Quốc Khánh nhìn đứa con trai mới hơn ba tuổi, trong lòng tràn đầy chua xót.

"Hạo Hạo ngoan, mẹ sinh bệnh, phải nghỉ ngơi thật tốt, con ở chỗ này sẽ quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, con phải ngoan ngoãn, đi theo bà nhỏ Bảo Châu, đừng để mẹ lo lắng cho con, biết không?"

Vương Hạo nghe ba nói, cố gắng hít mũi, không để cho mình khóc lớn thành tiếng.

Một đứa bé nho nhỏ, trải qua một màn kinh khủng trong ngõ nhỏ, trong lòng phi thường yếu ớt, sợ hãi, nhưng ba yêu cầu bé phải kiên cường, cậu bé là tiểu nam tử hán, cho nên... cậu bế không thể khóc chảy nước mũi.

"Ừm, Hạo Hạo ngoan ngoãn, ba phải sớm mang mẹ về, Hạo Hạo sẽ nhớ mẹ."

Mọi người nghe trẻ con nói lời đồng ngôn đồng ngữ, trong lòng không khỏi chua xót.

"Được, ba đáp ứng con."

Vương Quốc Khánh nói xong lời này, trong lòng đau nhói khổ sở.

Mấy người hợp lực đưa Lý Hồng Mai xuống xe.

Vương Quốc Khánh nhìn chiếc xe rời đi, trong mắt lóe lên không nỡ.

"Đi thôi."

Vương Thành Vinh thở dài.

Vương Quốc Khánh nhìn vợ mình ở trên xe đẩy, người phụ nữ trước mắt đã rõ ràng hít vào ít thở ra nhiều.

Anh nhanh chóng đẩy xe tiến vào phòng cấp cứu, tuy rằng đã đoán trước được kết quả, nhưng vẫn muốn cố gắng một lần cuối cùng.

Kết quả là...

Vẫn phải thất vọng rồi.

Đây là người thân đầu tiên trong Vương gia qua đời, mà mạt thế mới lại chỉ vừa mới bắt đầu.

Vương Quốc Bân mang theo Vương lão gia tử cùng Vương Hinh Ngọc chạy về, bên này, Vương Thành Quân cũng mang theo Vương Bảo Châu cùng Vương Hạo chạy tới, chân trước sau về nhà.

Mà lúc này, trong nhà Vương Thành Vinh đang rối loạn, Cố Thúy Bình lẻ loi ngồi trong phòng khách, vẻ mặt hoảng hốt, nhìn thấy có người trở về, bi thương bất lực vẫn cố nén từ giữa trưa bùng nổ, khóc lớn.

"Ba... Tiểu Ngọc... mọi người cuối cũng cũng trở về..."

"Mợ ơi, mợ sao thế?"

Cố Thúy Bình kích động nắm lấy tay cô, thân thể run rẩy hiển nhiên là bị kinh hách không nhỏ.

"Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện..."

Từ câu chuyện đứt quãng của Cố Thúy Bình, mấy người hiểu được.

Không lâu sau khi bọn họ đi, một bảo mẫu trong nhà cùng một người làm vườn phát bệnh, Cố Thúy Bình cho người đưa bọn họ đến bệnh viện, chẳng qua tin tức truyền về cũng không tốt, đều qua đời.

Cách đây không lâu, một cây long não ở sân sau đột nhiên thành tinh, hút khô máu của một người bảo mẫu khác.