Thần tiên đánh nhau, ao cá gặp họa.
Hiện tại cô có hối hận vì chính mình lao ra xem náo nhiệt thì cũng đã muộn rồi.
Vương Hinh Ngọc nhìn máu đen trên bàn tay, trong lòng vậy mà lại không sợ hãi như trong tưởng tượng, thậm chí còn có tâm tình trêu chọc nói đùa.
"Máu đen da đỏ, vừa lúc có thể lấy một ít cho nhóm cậu Ba nghiên cứu một chút. Cháu cũng coi như đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp nghiên cứu vĩ đại... Ha ha..."
"Tiểu Ngọc. Cháu đây là muốn mạng của lão già này mà..."
Vương lão gia tử gấp đến độ huyết áp tăng vọt, mắt mang theo nước mắt, chính mình gấp không nhịn được.
"Mau, mau đi vào tìm cậu Ba của cháu, nhưng thế này thì phải làm sao bây giờ..."
"Ông ngoại, ông đừng nóng vội. Sống chết có số, phú quý tại trời, thiên đạo luân hồi, cháu chẳng qua chỉ là đi trước một bước, hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán, không sợ."
Vương Hinh Ngọc không biết nên an ủi ông lão thật sự yêu thương cô này như thế nào, chỉ có thể cố gắng pha trò, ý đồ để cho ông lão có thể an tâm một chút.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là vô ích, cô dần dần cảm giác có chút lực bất tòng tâm.
"Ông ngoại, cháu có chút mệt mỏi..."
Nói xong, thân thể cô liền xụi lơ xuống, vốn tưởng rằng sẽ nện lên trên mặt đất, không thể thiếu một hồi đau, lại không ngờ, cô tựa hồ được người ôm lên bằng tư thế công chúa...
Ôm kiểu công chúa à? Từ nhỏ đến lớn đều chưa từng được hưởng loại đãi ngộ này, không ngờ sắp chết lại có thể được toại nguyện.
Ôi ôi... tâm tình này, thật có chút ngũ vị tạp trần.
Vương Hinh Ngọc hôn mê bất tỉnh, lục phủ ngũ tạng đều thiêu đốt đau đớn, trong lúc hôn mê nặng nề, tựa hồ nghe được có người ở bên tai cô nói chuyện kêu gọi, cảm xúc bi thương kia, làm cho tim cô đều có chút đau nhói, hẳn là mẹ của cô, là Vương Bảo Châu phu nhân đi... tuy rằng rất muốn mở mắt an ủi một chút, đáng tiếc lực bất tòng tâm.
Vương Hinh Ngọc không nghe lầm, đúng là Vương Bảo Châu.
Sau khi cô hôn mê, cô đã được Triệu Hi Huân đón lấy, ôm đưa vào phòng nghiên cứu.
Mặc dù thiết bị y tế ở đây không phải là rất đầy đủ, nhưng thiết bị thử nghiệm tuyệt đối là loại công nghệ cao mới.
Cô cũng không nghĩ lầm, máu đen kia quả thật bị lấy ra làm xét nghiệm.
Đáng tiếc, trong chốc lát căn bản không có biện pháp chế ra thuốc giải độc, vả lại trong tiểu thuyết cũng không đề cập đến thành tựu về phương diện này.
Trong phòng bệnh, một đám người ngồi cùng một chỗ vây quanh giường bệnh, mặt mày ủ rũ trầm mặc.
"Ba, anh Ba, tình huống này của Tiểu Ngọc rốt cuộc là thế nào rồi?"
Vương Bảo Châu nước mắt lưng tròng, hít thở không thông dò hỏi, bà vừa mới nghe được tin tức đi tới, nhìn thấy con gái nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, thật sự là lòng nóng như lửa đốt, tâm tư khó an.
"Ai, trên người con mèo biến dị kia tựa hồ cũng mang theo virus, rất giống với bệnh nhân phát hiện lúc trước, nhưng lại không giống nhau, phỏng chừng chính là biến dị, trước mắt còn chưa có phương pháp trị liệu hiệu quả."
Vương Thành Quân ảo não đập một cái vào tay cầm của chiếc ghế bên cạnh.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Tiểu Ngọc của mẹ..."
Nước mắt của Vương Bảo Châu ào ào rơi xuống, khóc đến tim muốn vỡ nát.
Triệu Dục Lương bên cạnh bà như thế thì đau lòng ôm bả vai bà, có tiết tấu nhẹ nhàng vỗ lưng bà, thuận khí cho bà, muốn an ủi bà, lại phát hiện bất luận là nói như thế nào thì cũng đều tái nhợt vô lực.
Triệu Hi Huân rũ mi mắt xuống, che đi u ám nơi đáy mắt, có một cỗ cảm giác vô lực nhàn nhạt đánh sập đại não của hắn, làm cho tâm tình hắn uất ức khó nhịn…