Tang thi dù không biết sợ hãi là gì nhưng lúc này bản năng vẫn nói cho nó biết cái người tay xách nách mang đang lao tới như chó điên này thật sự rất nguy hiểm. Nên nó không chút lơ là, đem năng lượng hóa giáp bao bọc toàn thân, phòng thủ kín kẽ. Đồng thời tay cầm phong nhận cũng vung lên đón đầu địch.
Thẩm Quân Lâm nhảy lên, vung đao đáp thẳng xuống đầu tang thi, trong ánh mắt toàn bộ đều là điên cuồng. Phần Huyết cũng như bí pháp, thời gian duy trì không lâu. Lúc này bí pháp vẫn còn thời gian, điệp chồng với Phần Huyết, cơ hội này nếu còn không tận dụng được thì cái nhận được chính là cái chết, một cái chết ngu ngục.
Hỏa đao nặng nề giáng xuống phong nhận, thế tới như lôi đình vạn quân, dời non lấp bể đem phong nhận chẻ làm hai. Tang thi kia vốn dị năng phong hệ nên tốc độ rất nhanh, hỏa đao chưa kịp chém lên thân thể nó đã kịp thời lùi về sau, trên tay lại biến ra một thanh phong nhận khác.
Thẩm Quân Lâm không chần chừ một giây phút nào, lại giơ đao chém tới, liên tục quấn lấy tang thi, không cho nó bất kì con đường lui nào nữa. Trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất đó là tiêu diệt kẻ thù, là chiến ý thuần túy.
Tang thi liên tục bị rơi vào thế hạ phong, dưới cơn mưa đao giáng xuống không ngừng nghỉ của Thẩm Quân Lâm, nó với thực lực cấp 6 vậy mà như con chuột bị dồn vào góc tường, khó khăn đón đỡ. Phong nhận liên tục bị chém gãy làm đôi, đến cả giáp trên người cũng không chịu được mà dần nứt ra.
Thẩm Quân Lâm gầm lên điên cuồng, dồn sức vào một đao cuối cùng, đem đầu tang thi cấp 6 bổ ra. Kết thúc trận chiến đầy gian nguy này.
Vết chém thẳng băng, máu đen và óc trào ra, căn hản không còn là óc nữa mà là một thứ vật chất gì đó nhầy nhụa như não bị nghiền nát, trộn với một đám giòi bò lúc nhúc nhìn qua vô cùng ghê tởm. Giữa một đám uế vật lấp lóe ánh sáng xanh của tinh hạch. Thẩm Quân Lâm cúi người nhặt lên.
Con tang thi cấp 6 này ngã xuống, đằng sau vẫn còn tang thi đàn em của nó, bọn chúng đã thoát khỏi phạm vi lựu đạn oanh tạc và đang nhắm về phía này chạy tới.
"Chật! Đúng là một lũ phiền phức!" Thẩm Quân Lâm thở dốc lấy hơi. Mồ hôi rịn ra đẫm trán.
Khi đang chăm chú làm một chuyện gì đó con người ta thường hay quên đi sự tồn tại của mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vào việc đang làm. Thẩm Quân Lâm vừa rồi trong đầu chỉ biết có đánh, đánh và đánh, làm gì còn bận tâm đến mấy thứ khác, ngay cả cơn đau do Phần Huyết tạo ra cũng bị lu mờ đi sự tồn tại. Và sau khi trạng thái vong ngã ấy qua đi, thần trí hắn mới tạm thời thả lỏng ra, có thể chú ý đến tình huống xung quanh, khi đó cũng chính là thời điểm thưởng thức cơn đau như con sóng triều dũng mãnh ập tới.
Sắc diện của Thẩm Quân Lâm tái nhợt, cánh tay phải thương tích vô cùng thê thảm, đó không còn hình dạng của một cánh tay nữa. Nhưng hắn không có thời gian chữa trị. Tang thi đằng xa đã sắp ập tới đây rồi, nhất định phải li khai khỏi nơi đây càg nhanh càng tốt.
Thẩm Quân Lâm lấy ra một nắm Phục Linh Đan ngốn vào miệng, đan dược vừa vào liền hóa thành một dòng nhiệt dịch chạy thẳng xuống đan điền, hóa thành một dòng linh khí ấm áp rót vào đan điền khô cằn, xói mòn như hoang mạc vì tác dụng phụ của bí pháp. Giúp Thẩm Quân Lâm phần nào vơi bớt cơn mệt mõi ập đến.
Thẩm Quân Lâm một lần nữa vứt cơn đau đớn ra sau đầu. Tay cuộn chặt Hàn Vân Đào vào ngực, dùng tốc độ nhanh nhất chạy theo hướng của đoàn xe. Với huyết thống Bạch Vân Hỏa Lang biến dị, tốc độ của Thẩm Quân Lâm cũng không phải bình thường, có thể sánh bằng dị năng giả hệ phong cấp 4, 5, bỏ xa đám tang thi kia là chuyện dễ dàng.
Sau khi bắt kịp được đoàn xe, tìm ra xe của Lục Cao liền mở cửa chui vào, cả quá trình lưu loát không hề ngưng lại một giây.
Trong phòng xe, Lục Cao nhìn thấy hai người trở về liền thấy nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn đến một người thì hôn mê một người thì trọng thương, sắc mặt liền ngưng trọng trở lại.
Thẩm Quân Lâm thả Hàn Vân Đào nằm xuống giường nhỏ, đút cho hắn mấy viên Phục Linh Đan, rồi hướng Lục Cao giải thích: "May mà tôi đến kịp lúc, nếu không cái tên ngu xuẩn này đã tự bạo rồi." Sau đó hắn nói lại cặn kẽ sự việc đã diễn ra ở đó, chỉ là về việc mình có bí pháp và Phần Huyết thì hắn không nói.
Lục Cao khoanh tay, lắc đầu: "Cái tên này đúng là xốc nổi, ban đầu tôi vốn không yên tâm nên mới để cho cậu đuổi theo, bây giờ ngẫm lại đó quả là một quyết định đúng đắn."
Thẩm Quân Lâm gật gật: "Chính xác, nếu tôi không tới kịp hắn đã sớm đi đầu thai. Hắn mà tỉnh dậy nhất định phải tẩn cho một trận mới được."
Nói thì nói mạnh miệng, nhưng lúc ngẫm lại khi đó, nội tâm Thẩm Quân Lâm vẫn chưa nguôi bàng hoàng. Cảnh tượng đó khắc thật sâu trong tâm trí hắn, cả đời sẽ không bao giờ quên được, khoảnh khắc tim hắn như muốn vỡ ra đó.
Ngay lúc Thẩm Quân Lâm tự sơ cứu vết thương của mình, còn chưa kịp băng bó, bánh xe đột nhiên hụp một tiếng. Thân xe không khống chế được chệch đi. Không phải chỉ có mỗi xe này mà hầu như các xe đều rơi vào tình trạng tương tự.
Bánh xe không bị vỡ, mà vấn đề nằm ở đường đi, các bánh xe lúc trước còn chạy như bình thường, bây giờ nhìn lại toàn bộ đều bị rơi vào trong hố, cái hố này độ lớn vừa vặn với bánh xe, lại còn sâu, cho dù tăng tốc thế nào cũng không vượt khỏi cái hố đó được.
Cái này thật sự rất tà môn.
Mọi người trước tình cảnh này bắt đầu nhốn nháo lên. Đằng sau còn có tang thi, mà trước mắt bị cầm chân ở đây không đi được, làm sao có thể không khủng bố tinh thần.
"Tất cả yên vị trên xe."
Lục Cao đi xuống xem tình hình, nhìn những cái hố đất không xê dịch mấy so với kích thước bánh xe, cái loại tính toán vô cùng chuẩn xác này chỉ có thể đã dự tính sẵn từ lâu, chớp thời cơ tập kích bọn họ.
Đột nhiên trong một cái hố hắn nhìn thấy một cái đuôi chuột. Sắc diện ngay lập tức tái nhợt, vội vàng leo lên xe.
Chân hắn vừa rời khỏi mặt đất, bên dưới xẹt qua một bóng ảnh màu đen. Những bóng đen đó ngày một nhiều bắt đầu phá đất chui ra, xôm tụ về phía đoàn xe, hình thành một dải đen đặc lúc nhúc không rõ số lượng khiến những người đang ngồi trong xe muốn tuột huyết áp, mặt mày xám tro như nhìn thấy cái chết ở trước mắt không thể nghi ngờ.
"Là tang thi chuột."
"Cái gì? Chuột cũng biến thành tang thi á?"
"Không ngờ động vật cũng bị thi biến. Đây có khác nào không cho nhân loại đường sống a."
"Chúng ta sẽ chết sao? Tôi không muốn chết."
Vừa mới thoát khỏi tang thi triều, lại lọt vào ổ tang thi chuột. Đây không còn là xuôi xẻo bình thường mà chính là ông trời muốn triệt đường sống.
Tang thi chuột kích thước đều có đột biến, so với chuột bình thường nó lại bự hơn cả con mèo. Đôi mắt đỏ ngầu đầy ác tính, cổ họng phát ra thanh âm chít chít khiến người ta nghe mà lạnh gáy. Linh khí bạo động cũng không mấy cản trở đường đi của nó.
Tang thi chuột tràn lên, bắt đầu cắn phá bánh xe, thân xe, tiếng hàm răng sắc nhọn cùng móng vuốt của nó bấu cắn thân xe giống như tiếng tử thần đang mài lưỡi hái, chuẩn bị gặt thu mạng người.
Một tiếng 'đoàng' vang lên, không biết là ai nổ súng, nhưng loại tiếng động này giống như một hồi chuông cành tỉnh, đem bọn họ thoát khỏi trạng thái sợ hãi trở về hiện thực tàn khốc. Mọi người bắt đầu lấy súng ra chống chọi với đàn tang thi chuột, tiếng súng liên tục vang lên chồng chéo nhau. Lúc này mọi người hầu như linh khí đều không còn đủ, không có khả năng sử dụng dị năng. May mà mỗi xe đều được trang bị khí giới đạn dược đầy đủ, dựa vào đó chống chọi được đến đâu hay đến đó.
Bầu không khí áp bách đến nỗi mỗi dây thần kinh đều căng chặt. Mùi hôi thối tanh nồng phun ra khi đạn bắn trúng thân thể tang thi chuột tràn ngập trong không gian khiến con người ta muốn nôn.
Tiêu Lạc từ trong hôn mê bị sự áp bách điên cuồng bên ngoài bức tỉnh lại. Nhìn sang bên cạnh thấy Sở Nam Phong cũng đang căng chặt hàng mày.
Cảm nhận được tình trạng thảm thiết bên ngoài sắc mặt cậu ngay lập tức tái xanh. Nhưng chết tiệt thay lúc này hai người còn đang vướn chuyện thăng cấp.
Các bánh xe hầu như đều bị tang thi chuột tàn phá đến nát bấy, chúng bắt đầu hướng tới sàn xe và động cơ, nếu chỗ này bị chúng phá hủy rồi thông qua lỗ hổng đó chui vào, người ở trong xe chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Đột nhiên một tiếng thét dài thảm liệt vang lên, một chiếc xe oanh liệt tử trận.
Đến lúc này rồi không thể chần chừ thêm được. Tiêu Lạc rướn người lên liền bị Sở Nam Phong ghì lại.
"Em tính làm gì? Còn đang thăng cấp."
"Nhưng bên ngoài không thích hợp, em không ra bọn họ sẽ chết."
"Tôi sẽ đi." Sở Nam Phong kiên định nói. Sau đó hắn đè cậu xuống, chính mình đứng lên.
"Chúng ta đừng tranh nhau chuyện này có được không. Anh cũng đang thăng cấp, nếu bỏ lỡ cơ hội này, về sau có nguy cơ phải dậm chân tại chỗ."
"Còn em thì sao".
Tiêu Lạc cứng người.
Sở Nam Phong sắc mặt âm trầm nói: "chuyện này không cần em lo, ở lại đây hoàn thành thăng cấp."
Nhưng Tiêu Lạc nắm chặt tay hắn, thái độ kiên quyết: "Anh là trụ cột của Kình Thiên, em không cho phép chuyện không thể thăng cấp xảy ra trên người anh được. Em sẽ ra đó. Nam Phong, coi như tương lai sau này của em đều dựa hết vào anh đi."
____________________
sắp qua rồi, sắp qua rồi, sắp qua rồi 🥲