“Một cô gái thì, thì… Không thể uống rượu sao?”
“Đương nhiên con gái bình thường có thể, nhưng cô là con gái bình thường sao?”
Mềm mại yêu kiều, giống y như đám mây.
Xinh đẹp dễ vỡ, như thủy tinh.
Ngậm ở trong miệng sợ tan, nhìn ở trong mắt sợ rơi, cho dù không uống say đi trên đường cái đều khiến người ta muốn nổi điên, huống chi uống đến say khướt?
Cũng là gia cảnh của cô hậu đãi, không lăn lộn nhiều trong xã hội.
Nếu không thực sự không biết chết như thế nào.
Diệp Tịch Nhan khóc đến mức nấc lên, ngẩng đầu nhìn anh.
Nam sinh đứng ngược sáng, gương mặt hơi tối tăm, mồ hôi nhiễm ướt tóc, sáng lấp lánh.
Trên cơ thể trần trụi cơ bắp vạm vỡ, dưới sáng tối đan chéo, ánh sáng phác họa đường cong cơ bắp khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
Mặc quần áo còn không nhìn ra được, eo rất nhỏ, mông lại vểnh…
Thực ra anh trông cũng không tệ lắm.
Mũi cao mắt sáng, hình thể vạm vỡ, nhưng mà trời sinh cười môi luôn căng thẳng ra, trong đôi mắt sáng trắng nhiều hơn đen, tỏa ra chút lạnh lẽo hung ác, vì thế che giấu đi vẻ đẹp trai.
Hơn nữa phối với cơ bắp muốn mạng kia, luôn lộ ra lôi thôi và tàn nhẫn y như chó hoang.
Được rồi, quan trọng nhất chính là, hiện giờ con người đều nhìn danh lợi.
Luôn mặc áo thun quần cộc dơ cũ, cả người đều viết nghèo, đẹp trai tới mấy cũng không ai nhìn trúng, bao gồm cô trước đây.
Không ai thích quỷ nghèo.
Cho dù đẹp trai tới mấy cũng chỉ là quỷ nghèo.
Hứa Vong Xuyên nhíu mày, có chút không được tự nhiên: “Nhìn cái gì? Tôi… Chỉ có hai chiếc, mặc trở về nhớ giặt trả tôi.”
Diệp Tịch Nhan nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, nói: “Hứa Vong Xuyên, hóa ra anh rất đẹp trai.”
Nam sinh ngẩn ra, cái cổ di chuyển, mím môi.
Giống như là đang cười, nhìn kỹ thì không phải.
Ngồi xổm một lúc lâu, anh mới cầm áo thun to rộng lên lau mặt giúp cô, không hề bất ngờ, lau ra phấn nền khiến người ta sợ hãi.
“Thật dơ, sao mặt cô dơ như vậy?”
Diệp Tịch Nhan: “… Anh nói chuyện có chút động não thì sẽ chết sao?”
Đám lưu manh chạy trốn.
Giày cũng không cần, khóa quần đều không kịp kéo lên.
Người khác đánh nhau gọi là ẩu đả, Hứa Vong Xuyên đánh nhau gọi là đánh người.
Diệp Tịch Nhan hỏi anh đã đi rồi sao còn trở lại, có phải không vứt bỏ được cô hay không?
Trong lòng vẫn còn có cô.
Hứa Vong Xuyên lắc đầu: “Cửa hàng gần đây trang trí, ông chủ muốn tìm người dọn dẹp nhưng không tìm được người, hỏi tôi có dọn không.”
Ăn mặc dơ bẩn, vừa nhìn là biết chuyên làm việc tay chân.
Dường như anh đã quen với việc bị người ta gọi đi làm việc, vẻ mặt không thèm để ý.