Nhưng thật sự không thể trách cô, trọng sinh không lâu, tâm cảnh còn dừng ở quá khứ bi thảm, chết lặng, trì trệ… Căn bản không nhấc lên nổi cảm xúc tích cực của thiếu nữ, cũng không biết theo đuổi nam sinh từng bị cô tổn thương thế nào.
Kỳ lạ.
Không phải đàn ông chỉ cần là nữ, đều có thể động dục sao?
Ồ, hiện giờ Hứa Vong Xuyên vẫn còn là thiếu niên ngây thơ, tuy cơ thể hoàn toàn là người đàn ông trưởng thành.
Nên làm sao bây giờ?
Cô không thể ngây thơ nổi.
Diệp Tịch Nhan ngồi ở trong tiệm cho tới khi đóng cửa, không ăn cái gì, chỉ uống một chai rượu vang.
Cô nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, định đến ven đường gọi xe, kết quả còn chưa đi tới đường cái, đã bị người ta bắt vào một con hẻm nhỏ phố quán bar.
Cái tay thô ráp, hơi thở dồn dập.
Miệng thối khiến người ta buồn nôn nói ra từng tiếng “em gái nhỏ”, quen thuộc cỡ nào.
Đúng rồi, phía sau quán cơm Tây là phố quán bar, thường có người đàn ông đáng khinh ngồi xổm canh giữ, chuyên chọn ra tay với nữ sinh uống say.
Ký ức bị kẻ lưu lạc cưỡиɠ ɠiαи kiếp trước nảy lên, thần kinh sớm đã chết lặng cuối cùng cũng đau, cô giống như điên rồi giãy dụa, giẫm đạp, kết quả không làm nên chuyện gì.
Quần áo bị xé rách, túi bị kéo xuống, tóc cũng bị tên lưu manh kia nắm lấy kéo xõa tung.
“Cứu mạng… Cứu mạng…”
Cô khóc lóc kêu la.
Chỗ nào cũng đau quá.
Đau quá.
Đôi mắt của người phụ nữ trống rỗng, không ngừng rơi lệ.
Hứa Vong Xuyên bất ngờ xuất hiện, hai quyền đánh ngã đám đàn ông vây quanh cô đang cởϊ qυầи, nắm đấm cứng rắn, có thể nghe thấy âm thanh xương cốt vỡ vụn.
Một tên lưu manh mập mạp nắm lấy tóc Diệp Tịch Nhan móc dao găm ra, để ở yết hầu cô:
“Không được lại đây! Trừ phi mày muốn cô ta chết!”
Hứa Vong Xuyên quay đầu đi, nhổ ra một ngụm nước bọt.
“Chết mẹ mày!”
Sau khi nói xong tay không nắm lấy lưỡi dao, tay khác nắm lấy cánh tay của tên mập chết tiệt, trực tiếp bẻ gãy.
Danh hiệu Hứa Diêm Vương không phải là nói không.
Huấn luyện viên cung thể thao của tỉnh từng đặc biệt tới khai quật anh, đáng tiếc Hứa Vong Xuyên bận rộn chuyện buộc thép ở công trường, kiếm tiền bắn pháo hoa cho Diệp Tịch Nhan, căn bản không để ý tới.
Diệp Tịch Nhan khóc đến thở hổn hển, kéo quần áo, lập tức xụi lơ một bên.
“Uống rượu cái gì?”
“… Rượu, rượu vang đỏ.” Diệp Tịch Nhan ngơ ngẩn trả lời.
“Mẹ kiếp, tôi hỏi cô uống rượu làm gì?” Hứa Vong Xuyên cởϊ áσ thun vừa dơ vừa cũ ra, mặc lên người cô, tay trái bị dao găm cắm vào rất sâu, đang chảy máu, nhưng anh căn bản không thèm để ý: “Một cô gái như cô, không ai trông chừng, uống cái rắm!”