Anh bước lên lầu.
Nhìn thấy Diệp Tịch Nhan, chỉ nhìn một cái lập tức quay đầu đi.
Tên ấu trĩ.
Chậc chậc.
Diệp Tịch Nhan mắng thầm trong lòng, trên mặt vẫn là dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp, bình thường không cười lắm, khi cười hiện lên hai má lúm đồng tiền, yêu kiều nói:
“Anh Vong Xuyên, anh đã tới rồi.”
Cả người Hứa Vong Xuyên chấn động.
Lùi về phía sau.
“Cô còn muốn đùa giỡn tôi gì nữa?”
Diệp Tịch Nhan: …
Bóng ma tâm lý lớn như vậy sao?
Cô gái lập tức suy sụp bày ra vẻ mặt ủ rũ.
Hứa Vong Xuyên kìm nén xả giận, lúc này mới kéo ghế ngồi xuống, gương mặt hơi đỏ ửng, đôi mắt lạnh lẽo ẩn giấu cảnh giác nhìn chằm chằm lư hương, ngọn nến, bình hoa cắm bông hoa cúc nhỏ, khăn trải bàn phong cách Trung Á…
Dù sao chính là không nhìn cô.
“Em là tới xin lỗi với anh.” Diệp Tịch Nhan châm chước tìm từ: “Hứa Vong Xuyên, rất xin lỗi, phương thức em từ chối anh thật sự có vấn đề, anh thật lòng thích em, em lại cố ý thương tổn anh, em đúng là không tốt.”
“Tôi không tin.”
Nam sinh ôm cánh tay ngồi trên ghế, nghiêng đầu nói: “Cô từng đọc thư tình tôi viết cho cô trước mặt bao người, còn cười to.”
“Ồ, vậy sao?”
Đã trôi qua quá lâu, cô đều quên mất, quá khứ mình ác liệt cỡ nào.
Diệp Tịch Nhan xấu hổ kéo cổ áo.
Nơ đồng phục buông lỏng ra, lộ ra mảng lớn cái cổ trắng nõn, xuyên qua áo sơmi trắng mơ hồ thấy được áσ ɭóŧ màu hồng nhạt.
Hứa Vong Xuyên nhanh chóng nhìn một cái, nghĩ tới bức ảnh kia, lại dời mắt.
Khóe miệng anh mím thật chặt.
Nói không chừng lại muốn trêu đùa anh.
Đám học sinh ngoan trong nhà có tiền có thế, không phải thích bắt người ta làm đồ chơi sao?
Cuộc nói chuyện rơi vào cục diện bế tắc, Diệp Tịch Nhan tự suy nghĩ một lát, thở dài:
“Đúng vậy, em căn bản không để bụng suy nghĩ của anh, cũng không định xin lỗi. Nhưng em thật sự muốn ở bên anh, Hứa Vong Xuyên, chia tay với Trương Hiểu Thi, làm bạn trai của em.”
“Con mẹ nó cô có bệnh à? Nghe lời cô nói xem, có giống lời người nói không?”
“Em có tiền, xinh đẹp hơn cô ta.” Diệp Tịch Nhan cầm ly nước, thản nhiên nói: “Có thể mỗi ngày dẫn anh đi ăn cơm Tây, mua quần áo và giày chơi bóng…”
Lúc này đến lượt Hứa Vong Xuyên im lặng.
Một lúc lâu sau, nam sinh nói: “Ông đây có tay có chân, không phải trai bao, mẹ kiếp… Sau này đừng gửi tin nhắn cho ông đây.”
Sau khi nói xong nhấc chân đá ghế, rời đi trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người.
Bữa cơm tình nhân chỉ còn mình Diệp Tịch Nhan ăn, còn phải bồi thường ghế trong quán.
Đúng là, tuyệt vọng.