Chương 5: Gặp mặt

Được rồi, trải qua những chuyện kia xong, liếʍ cẩu đã trở nên vô cùng bình thường.

Diệp Tịch Nhan nhìn chằm chằm di động tới thất thần, nếu là trước đây, chắc chắn sẽ lập tức kéo vào danh sách đen, không thèm để ý tới anh, nhưng nay đã khác xưa, tinh thần của cô đã xảy ra thay đổi rất lớn.

Anh là đùi.

Cô đến ôm lấy, cho dù là dùng biện pháp gì.

Diệp Tịch Nhan: “Có thể ra ngoài tâm sự không? Giữa chúng ta có chút hiểu lầm.”

Hứa Vong Xuyên: “Được thôi, cô mời sao?”

Diệp Tịch Nhan: “Em mời.”

Hứa Vong Xuyên: “Ồ, nói trước, không thể mời lẩu cay.”

Diệp Tịch Nhan: “8 giờ tối, cơm Tây ok?”

Hứa Vong Xuyên: “Ừm.”

Gửi địa chỉ đi, khóa di động, một lúc lâu sau Diệp Tịch Nhan đều có thể thấy gương mặt vặn vẹo của mình trên màn hình.

Cái quỷ gì thế, cô là người coi tiền như rác sao?

Hai đời chưa từng bị người đàn ông đo nắn như vậy.

Thôi.

“Anh ta là đùi, là đùi, là đùi… Mình không thể tùy hứng, tiền ấy à, dù sao sau này chỉ là một đống giấy.”

Làm xây dựng tâm lý thật tốt.

Diệp Tịch Nhan lấy túi ra, cầm gương nhỏ bắt đầu trang điểm.

Thực ra mười mấy tuổi không cần trang điểm cũng rất xinh đẹp, nhưng đàn ông đều là kẻ ngốc, cho dù đỏ đỏ, trắng trắng, không đến âm phủ thì không cứng nổi.

Cẩn thận tô son môi xong, Diệp Tịch Nhan xuất phát.

Tối thứ sáu, quán cơm Tây có rất nhiều người, đều là đôi tình nhân.

Cô không có tâm tư chọn đồ ăn, gọi một phần đồ ăn dành cho tình nhân ngồi ở tầng hai, nước chanh ấm áp, nhưng không làm ấm được bàn tay lạnh lẽo của cô gái.

Gửi thư nặc danh đến cục cảnh sát, nói thời gian virus zombie bùng nổ.

Nhưng có tác dụng hay không, có tác dụng cỡ nào, thật sự khó mà nói.

Nhân tính… Là chuyện không thể tin nhất.

Không lâu sau, Hứa Vong Xuyên tới.

Nam sinh rất cao, vóc dáng 189 cm đứng ở cửa quán, nắm cửa đều sợ hỏng.

Lớn lên đã đủ cồng kềnh, đầu óc càng là bã đậu, chỉ biết một từ tiếng Anh đơn giản là “destiny”, còn thích ghép từng từ một ở các biển báo, bạn bè đi ngang qua đều che miệng cười.

Anh trai này không thông minh lắm.

Xác định là quán ăn Diệp Tịch Nhan hẹn xong, Hứa Vong Xuyên đứng co quắp ở cửa, đợi nhân viên của nhà hàng tiến tới dò hỏi mới cất bước tiến vào, biểu cảm lạnh như băng thoạt nhìn rất khốc, thực ra là khẩn trương.

Thời tiết còn lạnh, anh đã bắt đầu mặc áo ngắn tay và quần đùi.

Thường vận động ra mồ hôi, phía sau áo thun đã ố vàng, giống như nướ© ŧıểυ của đứa bé trên ga trải giường, thoạt nhìn rất cũ, quần cộc cũng có màu rất dơ.

Giống như người của hai thế giới với đám đàn ông thời thượng trong quán ăn, chỉ thiếu viết vừa nghèo vừa thối trên mặt.