“Tịch Nhan…” Tôn Á muốn nói lại thôi.
Diệp Tịch Nhan nhét thẻ vào trong tay cô ấy: “Đừng đẩy nữa, đi đi, mình còn phải chép bài nữa.”
“Ừm.”
Tôn Á đỏ mặt, cầm thẻ rời đi.
Cô ấy thực sự không có tiền mua sách…
Diệp Tịch Nhan không ghi chép, đúng vậy, sách của cô trống không.
Tuy hai ngày nay cô đi học, nhưng không nghe lọt một chữ…
Tình hình hiện giờ rất phức tạp.
Cô gặp phải mấy lựa chọn.
Thứ nhất, lập tức đến thành phố Bắc Kinh, tích trữ vật tư.
Trước mắt cha mẹ đang làm việc ở Bắc Kinh, sau khi zombie bùng nổ nơi duy nhất không chịu ảnh hưởng là thành phố Bắc Kinh.
Nhưng cô gọi điện nói chuyện zombie, hai người đều cảm thấy áp lực của cô quá lớn, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, đừng lại xem phim kinh dị…
Thứ hai, chạy đến nông thôn, đào hầm đất, kéo lưới điện.
Đó chỉ là một biện pháp khẩn cấp, còn có khả năng làm được một nửa, đã bị giáo viên bắt về trường đi học.
Thứ ba, đào góc tường của Trương Hiểu Thi, đi con đường của Trương Hiểu Thi, khiến cô ta không đường có thể đi.
Nhưng hiện giờ Hứa Vong Xuyên không để ý tới cô…
Mạt thế, mọi biện pháp an toàn đều là nhất thời.
Cho dù bạn sống một thời gian, cũng gặp phải nhân tính hiểm ác.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên đào góc tường lâu dài hơn – chỉ cần ôm đùi Hứa Vong Xuyên, mãi đến khi cô thức tỉnh dị năng, như vậy cô có thể bảo vệ cha mẹ và Tôn Á.
Đúng vậy.
Diệp Tịch Nhan không muốn đến thành phố Bắc Kinh, cũng là vì Tôn Á.
Kiếp trước cô ấy liều mạng cứu cô, cô không có khả năng vứt bỏ Tôn Á sống một mình.
“Làm sao bây giờ? Hiện giờ Hứa Vong Xuyên còn hận mình không? Đã một tháng…”
Diệp Tịch Nhan suy nghĩ một lát, mở khóa di động, kéo cổ áo đồng phục, cho camera vào chụp một bức.
Làn da tuyết trắng chói cả mắt, áσ ɭóŧ màu hồng nhạt bao vây lấy bộ ngực mượt mà, thít chặt ra chút thịt mềm, vừa đơn thuần vừa sắc tình.
Tràn ngập hơi thở thiếu nữ.
Đừng nói là học sinh cấp 3 huyết khí phương cương, cho dù là ông già 80 tuổi nhìn cũng xao động.
Cô còn rất tự tin, tìm được tài khoản của Hứa Vong Xuyên, gửi ảnh đi.
Diệp Tịch Nhan: Tan học, hẹn hò không?
Hứa Vong Xuyên: Hẹn con mẹ cô.
Một câu hẹn mẹ cô, thực sự khiến Diệp Tịch Nhan nghẹn lời.
Cô tự suy nghĩ một lát, kiểm điểm một chút – có thể là trực tiếp gửi ảnh mang tính ám chỉ như vậy, khiến Hứa Vong Xuyên cho rằng cô bị trộm tài khoản, lúc này mới biểu hiện như thế.
Diệp Tịch Nhan mím môi, kéo nơ ngồi thẳng dậy.
Tiếp tục gửi tin nhắn.
Lúc này là giọng nói, làm nũng.
Diệp Tịch Nhan: “Chuyện đó… Thực sự là em.”
Hứa Vong Xuyên cũng gửi giọng nói lại: “Cô là ai?”
….