“Diệp Tịch Nhan, rốt cuộc là cô muốn thế nào?”
Anh không hiểu.
Dường như cô không phải thích anh… Nhưng lại cố gắng quyến rũ anh phạm sai lầm.
“Hiểu Thi là cô gái tốt, tôi không thể cô phụ cô ấy.”
“Cô gái tốt? Hôn cũng đã hôn, sờ cũng sờ rồi, Hứa Vong Xuyên, khiến anh rời khỏi cô ta khó như vậy sao?”
Sau khi hít sâu mấy hơi, Diệp Tịch Nhan đứng thẳng, lau chất lỏng sáng lấp lánh trên đùi, sau đó làm một chuyện vô cùng dâʍ đãиɠ.
Cởϊ qυầи lót màu hồng nhạt ướt đẫm ra, nhét vào túi quần của nam sinh.
Cô quay đầu về phía giàn tường vi, nâng cằm thanh thúy nói: “Anh sờ dơ, cầm về giặt sạch tới đổi cái áo này, nếu không tôi tố cáo với Trương Hiểu Thi.”
Diệp Tịch Nhan kéo áo thun của nam rộng thùng thình trên người, lại liếc anh một cái, mới đóng cửa đi vào.
Hứa Vong Xuyên ngồi xổm trước cửa Diệp gia, đứng đến sau nửa đêm mới đi.
Anh đứng dậy nhặt 200 tệ trên đất gấp thành máy bay giấy, ném vào vườn hoa.
“Đúng là ương bướng…” Diệp Tịch Nhan tắm rửa xong, mở camera trước cửa nhà, nhìn một lát thì cười rộ lên, cười xong thì lấy video Hứa Vong Xuyên đè nặng cô lên tường hôn một cách thô bạo, gửi cho Trương Hiểu Thi.
Cô chính là người nói lời không giữ lời, thích giở trò.
Làm xong mọi việc, Diệp Tịch Nhan đi ngủ.
Cô chỉ đợi thứ hai đi học, xem kịch vui.
Sáng sớm thứ hai.
Cuối cùng hoa anh đào trong hồ Trạng Nguyên cũng nở.
Cánh hoa hồng nhạt rơi lả tả, dưới tàng cây đều là tiếng lật sách sột soạt, ngoại trừ hai người…
Diệp Tịch Nhan mặc đồng phục vận động, nắm tay Tôn Á nhỏ gầy luyện chạy cự ly dài.
Thể chất của Tôn Á kém, nhảy xa đều không qua được 1m2, bỗng nhiên bắt đầu chạy marathon, vừa bóp bụng vừa kéo dài giọng kêu la:
“Cứu mạng, không chạy nổi nữa, thật sự không chạy nổi nữa.”
Vừa mới chạy được 600 mét, Diệp Tịch Nhan nhịn xuống xúc động trợn trừng mắt.
Bảo cô ấy đi thong thả ở bên cạnh.
“Trăm ngàn lần đừng dừng lại, Tôn Á, dừng lại chính là chết.”
“Đâu có khoa trương như vậy, Tịch Nhan.”
“Còn muốn thi vào trường đại học trọng điểm nữa không? Mình nói với cậu, tháng 7 mà cậu vẫn còn như vậy, mình đều không muốn làm bạn với cậu.”
“Đừng!”
Tiến vào lớp đặc biệt không phải học bá chính là con nhà giàu, cả đám đều dùng lỗ mũi nhìn người.
Điều kiện gia đình của Tôn Á kém, còn không thích nói chuyện lắm, nếu Diệp Tịch Nhan đều không để ý tới cô ấy, cô ấy sẽ thực sự thành người trong suốt trong lớp.