Nói bóng nói gió chính là tiền của cô tiêu không uổng chút nào.
Áo thun trắng cười rất nhã nhặn.
Giới thiệu người qua đó sẽ có hoa hồng, bên này lại cho anh ta thêm hồng bao, vụ làm ăn kiếm hai đầu này quả thực là mỗi ngày đều có thể tới thêm mấy vụ nữa.
Trong lòng Khương Vưu cũng rất rõ ràng những chuyện này, nhưng những tin tức kinh doanh nhỏ như thế này, bản thân họ vốn dĩ đã ít thông tin.
Người bán không tìm được người mua, người mua không tìm được người bán.
Quả thực rất cần người trung gian như thế này.
Khương Vưu mỉm cười: “Vậy thì cảm ơn anh nhé.”
Nói xong, cô dựa theo địa chỉ rồi tìm tới quán vũ khí.
Quán vũ khí này cũng ở trên phố Thanh Dương, nhưng là ở trong một khúc quanh nhỏ không bắt mắt.
Bề ngoài chính là một cửa hàng kinh doanh một vài sản phẩm thủ công.
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên cơ bắp, gương mặt để râu quai nón, trông rất thô kệch.
Lý Cường quan sát Khương Vưu một lượt từ trên xuống dưới: “Cô chính là cô gái nhỏ mà Hoa Nhi nói kia?”
“Hoa Nhi?”
Khóe miệng Khương Vưu giật giật, cái người đàn ông mặc áo thun trắng kia lại tên là Hoa Nhi?
Có điều lúc này hiển nhiên không phải lúc để cô quan tâm tới những chuyện này.
Cô gật đầu, rất biết lắng nghe nói.
“Đúng, chính là tôi. Nghe anh Hoa nói chỗ này của ông có thể chế tạo một vài loại binh khí đặc biệt?”
Lông mày của Lý Cường hơi nhếch lên: “Có tiền không? Hàng có nhưng không rẻ.”
“Tôi muốn xem hàng mẫu trước, chắc chắn chỗ của ông đã từng làm hàng mẫu cho người khác đúng chứ?”
“Ha, cô nhóc cũng rất cẩn thận đấy.”
Lý Cường cười ha hả, ra hiệu cho Khương Vưu đi theo.
Sau đó ông ta quay người đi vào trong tiệm, tiến vào một căn phòng nhỏ.
Trong căn phòng bày biện rất nhiều các loại vũ khí, có dao, súng, kiếm, kích, cũng có vũ khí được cải tiến và hiện đại hóa.
Lý Cường cười nói: "Trong căn phòng này đều là một vài loại đẹp nhưng không thực tế, nhìn được nhưng không dùng được, dùng để bổ dưa cắt rau còn được, nhưng nếu thật sự dùng trong chiến đấu thì đều là rác rưởi!"
Ông ta mở công tắc trên cái giá cổ, một cửa vào mật thất xuất hiện trước mắt.
“Mời vào.”
Lý Cường cười như không cười nhìn cô.
“Cô gái nhỏ, cô đã từng xem phim phạm tội chưa, cô nhìn mật thất này có giống như một nhà tù không...”
Ông ta đứng dưới ánh đèn mờ, nụ cười kia cũng càng trở nên âm trầm hơn.
Khí chất vô cùng khả hình.
Khương Vưu nhìn trái nhìn phải một chút, tìm thấy công tắc thì trực tiếp mở đèn to lên.
Theo ánh đèn sáng lên, chỉ trong nháy mắt cảm giác sợ hãi kia đã biến mất hoàn toàn, gương mặt đầy râu quai nón kia của Lý Cường nở nụ cười có chút ngại ngùng.
“Ha ha, tôi chỉ là... Chỉ là đùa chút thôi. Ha ha ha, cô không cảm thấy rất buồn cười à?”
“Không ngờ ông cũng khá hài hước đấy.” Khương Vưu khách khí gật đầu.
“Ha ha, đúng là tôi có một chút tế bào hài hước ở trên người!”
Ông ta cũng rất kiêu ngạo, cười hô hố rồi đi vào trong mật thất trước.
Khương Vưu cũng đi theo sau ông ta, sau khi đi vào, đập vào mắt toàn là các loại nỏ tiễn được xếp thành hàng rất chỉnh tề, còn có trường đao, dao ngắn, cung tên.
Những thứ đồ này vừa nhìn đã biết là hoàn toàn không giống với bên ngoài, toàn thân chúng đều lóe lên hàn quang.
Bên ngoài là tác phẩm nghệ thuật, mà bên trong đích, là vũ khí chân chính.
Mục tiêu của Khương Vưu là nỏ tiễn, và các loại vũ khí.
So với khẩu súng mang theo tiếng vang, nỏ tiễn yên tĩnh đều có ưu thế rõ ràng hơn trong bất cứ trường hợp đánh nén hay là ẩn núp gì đó.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin