Khi động cơ xe nổ máy, cảnh vật bắt đầu lùi dần, Tập Nhã biết rằng mình đã thực sự phải rời xa nơi này, nơi cô và chị gái đã sống cùng nhau qua mười mấy năm đằng đẵng, cái cảm giác bất lực, cô độc, mơ hồ tầng tầng lớp lớp vây lấy cô.
Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện mấy tờ khăn giấy, cô đã từng nghe nói đến loại vật tư này, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy, cô có chút do dự nhìn người đã lấy ra thứ này.
“Lau nước mắt đi.” Là một chàng trai với đôi mắt đẹp, mí mắt dày như rẻ quạt, cả người toát ra khí chất cao quý, sống mũi cao, môi đỏ mọng hơi mỏng, gương mặt có chút lạnh lùng.. Nhìn không giống là một người thô bạo tham gia vào nghề chém gϊếŧ thây ma đẫm máu.
“Cảm ơn.” Đối với ý tốt của người khác, Tập Nhã cũng không muốn từ chối, nhưng sau khi lịch sự cảm ơn cô vẫn không chịu cầm khăn giấy trên tay.
Nhìn thấy bộ dạng luyến tiếc không dám đυ.ng đến vật tư của Tập Nhã, Vạn Tống cũng không nói gì, vì anh biết ở cái thành phố Y này cách xa trung tâm liên bang, việc quản lý trật tự vẫn còn loạn, sinh tồn ở đây rất khó khăn, nên sẽ sinh ra cảm giác tôn trọng và cẩn thận với tất cả các loại vật tư, dù cho nó có được dùng để cứu lấy mạng sống hay không.
Những người trên xe này đều không phải là những người nói nhiều, Tập Nhã lại càng không, bên trong xe vì thế luôn là bầu không khí yên tĩnh.
Quả là xe địa hình được cải tiến có khác, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào buổi sáng, xe đã hoàn toàn bỏ xa căn cứ của thành phố Y, đem bóng dáng của những người sống sót còn lại trong căn cứ đưa vào ký ức, không thể nhìn thấy được nữa.
Rời xa căn cứ, bọn thây ma xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện, chúng càng ngày càng nhiều, mặc dù đã là ban ngày, nhưng bọn chúng cũng không chậm rãi di chuyển, mà bị tiếng động cơ xe lôi kéo kích động.
Những người bình thường để có được kỹ năng sinh tồn trong tận thế này, đều phải tham gia vào công việc khó khăn nhất ở các khu tập trung cấp thấp, là duy trì hoạt động bình thường của căn cứ, từ đó có được sự bảo vệ của khu vực C, còn những người không có dị năng ở khu D thì có thể sống được ngày nào hay ngày đấy, lúc đội dị năng giả cần mồi thì đó cũng là cơ hội của họ ...
Tập Nhã chưa bao giờ làm mồi nhử, nhưng cô đã từng nhìn thấy thây ma, có điều lúc đó đều là từ hàng rào cao của căn cứ nhìn thấy, lần này chính là nhìn nhau trực tiếp từ cửa sổ ô tô, cách nhau một cửa sổ, Tập Nhã nhìn thấy một nhóm rồi lại nhiều nhóm những con thây ma với hàm răng sắc nhọn dường như muốn đến gần đập vào cửa kính ô tô, gần đến mức lông tơ cả người của Tập Nhã lập tức dựng ngược, gần đến mức Tập Nhã có thể nhìn thấy cái miệng đầy nước bọt kinh tởm của chúng và dáng đi vặn vẹo trong lớp da đang dần bị thối rữa, thấy cả những con côn trùng đang chui ra từ hốc mắt.
Nhìn thấy cảnh này, bụng của Tập Nhã bắt đầu co giật, cảm giác buồn nôn kinh tởm đã lên đến cổ họng, nhưng nhanh chóng đã bị cô nuốt xuống, Tập Nhã sợ hãi đến mức cả người như đóng băng tại chỗ, thậm chí cô còn không dám phát ra âm thanh, sợ rằng ngay khi cô phát ra tiếng động, những người đàn ông trên chiếc xe này liền ném cô xuống làm mồi cho lũ thây ma, bởi vì xử lý những người không nghe lời đều sẽ làm như thế…
“Cố Trạch, dọn dẹp đường phố.” Mâu Hành bỏ tay phải khỏi vô lăng, cầm lấy bộ đàm ra lệnh.
“Đã rõ.” Mặc dù chất lượng âm thanh của bộ đàm kém nhưng có thể nghe thấy giọng nói của Cố Trạch rất nhẹ nhàng dễ chịu.