Chương 6.2: Rời bỏ

"Mâu Hành, em muốn xin anh hãy đưa Nhã Nhã đi. Em biết hiện tại trong đội của anh không có phụ nữ. Nhã Nhã rất ngoan, rất nghe lời, em ấy sẽ không gây phiền phức cho anh." Tập Lam nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Mâu Hành.

"Tiểu Lan, em đều biết nhiệm vụ của bọn anh là người nhặt mót. Đội của anh sẽ không ở yên một chỗ, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ đi làm nhiệm vụ dài hạn. So với việc để em ấy ở lại căn cứ, thì đi theo bọn anh chỉ khiến em ấy gặp nhiều nguy hiểm hơn.” Mâu Hành lắc đầu, lập tức cự tuyệt.

"Không! Em tin tưởng anh, em có thể thấy đội của anh không giống với các đội thực lực khác mà em đã từng thấy, trong mắt các anh vẫn còn tinh thần chiến đấu, và vẫn đang không ngừng chiến đấu chống lại cái tận thế thối nát này, vì vậy em thực sự yên tâm khi giao Nhã Nhã cho anh, bất luận tương lai của con bé có trở thành thế nào, so với hủy hoại cả đời ở nơi thối nát này, đều tốt hơn.” Tập Lam vẫn kiên quyết với ý định của mình.

Mâu Hành cau mày, trầm mặc không nói.

Nhìn thấy Mâu Hành như vậy, Tập Lam cười khổ, lấy ra mặt dây chuyền đã lấy gỡ xuống từ cổ của Nhã Nhã: “Em biết hành động của em rất hèn hạ, lấy tình cảm xưa để thỉnh cầu, nhưng em thật sự không còn cách nào khác, nếu để Nhã Nhã rơi vào tay đám cặn bã kia, em ấy sẽ không còn đường sống, anh đã nói với em, sợ dây chuyền này có thể đổi lấy một nguyện vọng. Lời hứa đó… Bây giờ còn có thể thực hiện không?”

Tập Lan nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, mặt dây chuyền lắc lư trên không, Mâu Hành nhìn nó, tia sáng của mặt trăng chiếu xuống càng khiến nó trở nên xinh đẹp.

Trầm mặc vài giây, Mâu Hành nói: "Tất nhiên còn có thể, nhưng em cũng biết trong đội của anh không có phụ nữ, để em ấy vào đội, có lẽ em ấy cũng sẽ gặp phải tình huống tương tự, so với ở đây cũng không tốt hơn là bao.”

"Con gái, đặc biệt là con gái không có dị năng ở trong cái thế giới này sẽ trải qua những gì, em biết rõ hơn anh, điều anh nói không quan trọng, quan trọng là em giúp em ấy chọn một con đường có thể dễ dàng đi hơn, có sự che chở của các anh, em tin em ấy sẽ có thể sống sót một cách suôn sẻ, dù sao thì các anh vẫn là “con người”. Tập Lam cuối cùng nói một câu khó hiểu, nhưng Mâu Hành biết nó có nghĩa là gì.

“Được rồi, anh đồng ý sẽ mang em ấy đi, và dùng hết sức mình để bảo vệ em ấy, nhưng anh không thể đảm bảo tuyệt đối.” Mâu Hành khi nói sẽ luôn giữ lại hai phần, không bao giờ anh nói gì đó một cách chắc chắn, nhất là khi còn ở trong cái thế giới này.

“Như vậy là đã đủ rồi.” Tập Lam cười đến vui vẻ.

“Em giữ lại mặt dây chuyền đi, anh không lấy…”

“Anh muốn em lại cầm nó ra cầu xin anh thêm một lần sao?” Tập Lam cười ranh mãnh, lúc này mới có chút bóng dáng của quá khứ.

“Cầm lấy.” Tập Lam nhét nó vào tay Mâu Hành, để anh nhận lại món quà mà anh đã tặng mười năm trước.

"Cái gì! Đội trưởng, anh còn đang nói đùa phải không? Để cô gái bẩn thỉu đó vào đội? Đội chúng ta tuy đã lâu không có nữ nhưng cũng không có đói đến mức là nữ thì cho vào đi, tôi không tin các anh có thể ăn nổi! Hơn nữa lại là một đứa không có dị năng, vào đội sẽ phiền phức rất nhiều, lúc chiến đấu còn phải phân tâm bảo vệ cô ấy.” Mâu Hành đêm khuya tụ tập đội viên thông báo quyết định của mình, Du Viêm Hiên tính tình thẳng thắng lập tức không đồng ý.

“Ngu Thiển trước đây cùng đội cũng là người thường không có năng lực, anh tại sao lại không phản đối?” Mâu Hành nhướng mày hỏi.

“Ngu Thiển xinh đẹp, mà hơn hết là mùi vị quá tuyệt, so với nha đầu này hoàn toàn khác nhau, nếu không phải tên Cố Trạch cứng đầu phân tích đúng sai, cô ấy đã không bị đuổi khỏi đội …’ Nói đến đây, Du Viêm Hiên ánh mắt lập tức thù hận chuyển từ Mâu Hành hướng về phía người đàn ông tóc vàng xinh đẹp đang không nói lời nào đứng bên cạnh.